Ăn mặc nhẹ nhàng, giản đơn đến mức ngay cả người cũng không dám mang
nhiều, chỉ sợ sẽ bứt dây động rừng, một đoàn người im hơi lặng tiếng đi
đến căn nhà gỗ thứ nhất.
Vào giờ này khắc này, Trần Nhật Linh
hoàn toàn không biết đã có người đi lên trên núi tới đang tựa vào cột gỗ ngủ say một giấc thơm ngọt.
Từ khi bắt đầu kế hoạch vào hai
ngày trước, cô ta đã không thời gian để nghỉ ngơi tốt. Có vẻ là bởi vì
ánh lửa đêm qua quá mức ấm áp, cảnh vật xung quanh không có gì nguy hiểm cho nên cô ta khá thoải mái, vì vậy cô ta tựa ở một bên ngủ thiếp đi
lúc nào không biết.
Dương Thừa Húc miễn cưỡng mở to hai mắt nhập nhèm, mơ mơ màng màng trông dáng vẻ như thể có thể ngủ gục bất cứ lúc
nào, đám lửa bên trong lò sưởi đã gần như tắt đi.
Vẫn còn chút than sót lại đang bay trong gió, tỏa ra ánh lửa màu đỏ tươi.
Sau một đêm bị cơn đau tra tấn, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi, trên dưới toàn thân không có chỗ nào là thoải mái. Cơn đau suốt cả một đêm của Nhan Nhã Quỳnh không khác gì cảm giác khi bị ném cả người vào một cái thùng nước đầy kim châm rồi lăn hai vòng, đau gần
chết.
Phía sau lưng, mồ hôi lạnh tuôn ra làm ẩm ướt một mảnh áo, sau khi ướt lại bị gió và nhiệt độ cơ thể hong khô. Một đêm lặp đi lặp
lại như vậy, Nhan Nhã Quỳnh chỉ cảm thấy cơ thể mình cực kỳ nóng rồi lại bị gió bên ngoài thổi lạnh run cả người, cô nhận ra loại cảm giác lúc
lạnh lúc nóng này có nghĩa là gì, hiển nhiên là mình bị sốt rồi.
Đầu óc mơ mơ màng màng, Nhan Nhã Quỳnh biết mình bị bệnh nhưng lại không
biết nên làm thế nào, chỉ có thể nằm yên ở trên giường.
Dương
Thừa Húc ở phía sau cảm thấy lạnh đến mức hai tay sắp không còn nghe
theo sự điều khiển của mình nữa rồi, anh ta đứng lên, không ngừng xoa
hai tay mình vào nhau. Mặc dù có đống lửa để hơ lửa sưởi ấm, nhưng thời
tiết trong rừng rậm thật sự quá lạnh, hai chân cùng với hai tay của anh
ta vẫn bị đông lạnh đến nỗi không có cảm giác. Anh ta vừa dậm chân vừa
đi đến gần Trần Nhật Linh.
Khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt,
Dương Thừa Húc đắp kín một chiếc chăn lông thật dày cho Trần Nhật Linh.
Anh ta quay đầu nhìn Nhan Nhã Quỳnh đang nằm ở trên giường chỉ mặc quần
áo đơn bạc thường thấy của bác sĩ, khẽ nhíu mày, cúi đầu suy tư một lát, cuối cùng anh ta vẫn không muốn vi phạm bản tâm của mình, quyết định đi qua nhìn một chút.
Mới vừa đi tới gần, anh ta đã nhìn thấy hai
gò má trên mặt Nhan Nhã Quỳnh đỏ ửng cực kỳ bất thường. Trong lòng nói
thầm một tiếng không tốt, anh ta vội vàng vươn tay, đặt lên trên trán
của cô, nhiệt độ nóng đến nỗi anh ta rụt tay về ngay lập tức, không biết tình trạng này của cô đã diễn ra được bao lâu.
Bây giờ chỉ sợ
rằng cơn sốt này ghê gớm quá, nhỡ đâu ảnh hưởng đến não rồi biến Nhan
Nhã Quỳnh thành kẻ ngu ngốc thì sao! Biết được của tầm quan trọng Nhan
Nhã Quỳnh, Dương Thừa Húc quay đầu, cầm lấy cái cốc đặt ở trên ghế cách
chỗ mình không xa, lúc này bên ngoài đang là trời đông giá rét, tiện tay cầm lấy một cái khăn lông, sau khi thấm ướt rồi đặt ở bên ngoài quả
nhiên mấy phút sau chiếc khăn đã trở thành lạnh như băng. Dương Thừa Húc cẩn thận đặt chiếc khăn ở trên trán Nhan Nhã Quỳnh, đang điều chỉnh vị
trí, anh ta đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt sắc bén ở phía sau.
Ánh mắt đó đâm thẳng vào lưng của Dương Thừa Húc, đáng sợ đến mức khiến anh ta cho rằng mình đang bị một động vật ăn thịt cỡ lớn nào đó để mắt tới.
Ban đầu Dương Thừa Húc không dám quay người, thậm chí còn cùng
tay cùng chân, cứng ngắc đứng thẳng người. Sau khi hít sâu nhiều lần để
điều chỉnh tâm trạng của mình, anh ta mới quay đầu lại nhìn xem ánh mắt
đáng sợ kia phát ra từ đâu, nhưng ngoại trừ Nhật Linh đang tựa ở cột gỗ, hình như không có đồ vật gì khác mà!
Hoang mang vò đầu bứt tóc
xoay người lại, ánh mắt của Dương Thừa Húc trùng hợp chạm phải ánh mắt
của Trần Nhật Linh. Dương Thừa Húc bị hai mắt đen như mực của cô ta hù
dọa suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Lúc này anh ta mới nhận ra hành động vừa rồi của mình không thích hợp lắm. Anh ta mím môi chậm rãi di
chuyển tới gần Trần Nhật Linh, vừa nhích dần hai chân của mình vừa quan
sát vẻ mặt của cô ta.
Cho đến khi bước đến bên cạnh Trần Nhật
Linh, Dương Thừa Húc mới nhát gan nói: “Nhật Linh, sao hôm nay em lại
tỉnh sớm như vậy? Cô Quỳnh bị sốt rồi, hơn nữa còn sốt rất nặng. Không
phải em nói là cô ta rất quan trọng sao? Anh cảm thấy không nên để cô ta bị sốt nặng rồi cứ thế chết đi, vì vậy anh tìm khăn mặt giúp cô ta hạ
nhiệt độ.”