Một chuyện giết người như thế lại được ông lão nói ra nhẹ nhàng như thế, Giang Anh Tuấn nhíu mày, nhanh chóng buông ra một câu: “Lần này tôi
thật sự thua rồi, nhưng ông dựa vào cái gì để cho rằng sau khi lấy được
thuốc giải có thể an toàn thoát ra! Ông đã bị bỏ rơi rồi!”
Đây
mới là điều kỳ lạ nhất đối với Giang Anh Tuấn từ đầu đến cuối. Dưới sự
canh giữ nghiêm ngặt như vậy, chỉ cần một ông già như ông ta giao vật
cứu mạng của mình thì có thể bảo vệ được tính mạng của bản thân! Ông ta
dựa vào cái gì mà chắc chắn mọi người không dám làm gì ông ta.”
“Đương nhiên, tôi có cách riêng của mình, vì vậy anh Giang không cần lo lắng
về chuyện đó. Phần thưởng cho việc trò chuyện với tôi hôm nay, tôi muốn
nhắc nhở anh Giang rằng các công ty ở nước ngoài không dễ thành lập như
vậy và hợp tác với gia tộc Otto không dễ dàng có được như vậy!”
Sau khi nói xong, lại nhấp ngụm trà không quan tâm đến Giang Anh Tuấn mà híp mắt ngâm nga giai điệu không rõ.
Biết không thể hỏi gì từ miệng của ông ta, Giang Anh Tuấn hít sâu một hơi, xoay người rời đi bệnh viện.
Rõ ràng là có khả năng nhưng nhất định phải chờ đợi bọn họ đưa chìa khoá
vàng để đổi thuốc giải, cuối cùng thì ông ta muốn làm gì.
Trên
đường đi, Giang Anh Tuấn vẫn cảm thấy khó hiểu, nhưng nghĩ đến hai câu
vừa rồi mà ông già đã nói. Nên vẫn nhắm mắt lại dưỡng thần, đi đến công
ty.
Cho dù thế nào, trước khi cùng với Nhã Quỳnh xuất ngoại thì công ty ở nước ngoài phải chính thức được thành lập!
Lại là một tuần bận rộn, mùa đông lại sắp đến gần nên những ngày này trời bắt đầu mưa nhẹ.
Vào lúc này Trần Nhật Linh đã lặng lẽ từ biển quay về với Dương Thừa Húc.
Cơ thể của cô ta gần như ổn và khuôn mặt của cô ta được che kín bằng băng
gạc. Mặc dù tay cô ta chưa lành hẳn nhưng điều đó không cản trở việc di
chuyển của cô ta. Hôm nay gió biển lớn hơn mọi ngày, hợp với từng giọt
nước mưa khiến cho người ta lạnh thấy xương.
Dương Thừa Húc đứng bên cạnh bến cảng, muốn đưa Trần Nhật Linh đi về hướng trung tâm thành phố.
“Nghĩ xem muốn đi nơi nào trước, hay là muốn ở lại đây. Tạm thời tôi vẫn chưa có tin tức về bố, nên ở Hải Phòng này chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, không có ai giúp chúng ta cả.”
Lần trước bị y tá kia vạch mặt, Dương Thừa Húc đã đưa Trần Nhật Linh rời Frigiliana. Công ty đã
dọn dẹp một lần rồi, hai người di chuyển rất nhanh và mang hết tài sản
sang một đất nước khác ở bên kia địa cầu. Sau khi ẩn nấp dưỡng thương
đến giờ, trằn trọc nhiều lần thì mới quay trở về.
“Trước tiên ổn định trước đã, em nghĩ muốn đi xem chỗ nào. Anh cũng cẩn thận.”
Yêu cầu Dương Thừa Húc đậu xe bên đường, Trần Nhật Linh mỉm cười với anh
ta, vẫy tay, đội mũ lên rồi biến mất trong làn sương mù nhẹ trong mưa.
Thậm chí cô ta không để thời gian cho Dương Thừa Húc giữ lại mà chỉ có
thể ngồi ngây dại trong xe hoàn hồn.
Sau khi xuống xe, Trần Nhật Linh mua một chiếc ô ở cửa hàng tiện lợi cách đó không xa để cầm. Vết
thương trên mặt vừa khép lại, lúc này không thể dính nước được, trên mặt cô ta không thể cử động quá nhiều, nếu đi dưới mưa sẽ không thoải mái.
Nơi cô ta xuống chỉ gần ở trung tâm chợ, ban đầu không có nhiều người. Hơn
nữa lúc này trời lại đang mưa nên số người cô ta gặp trên đường có thể
đếm bằng một bàn tay.
Căn biệt thự nhỏ nơi Trần Hiền giấu cô ta
cách không xa, Lúc Trần Nhật Linh đi ngang qua vẫn nhớ còn một số thứ
chưa dọn dẹp, nên nhanh chóng quyết định đi xem thử một chút, đồng thời
thăm dò thử. Một số lính canh của nhà họ Trần còn chưa đề phòng lắm.
Chậm rãi đi lên núi, căn biệt thự nhỏ ở lưng chừng núi, mây đen phía chân
trời có có phần nhiều hơn, dường như muốn bao lấy nơi này. Trần Nhật
Linh ngẩng đầu liếc nhìn căn nhà tối đen như mực, mím môi đi đến.
Chắc do lâu ngày không có người chăm sóc, vừa bước vào nhà đã thấy dây leo
bò chằng chịt khắp nhà. Ngay cả lan can bên ngoài cũng có vài cây leo
lên lưa thưa. Lá cây đã rụng sạch, càng nhìn càng kinh khủng.