Trải qua mười mấy tiếng máy bay, cộng thêm một lần chuyển chuyến, Dương
Thừa Húc mới mang theo đồ vật đặt trong két sắt trở lại Hải Phòng. Lúc
này, Dương Minh Hạo đã bị cấm không cho phép thăm hỏi, đồng thời bị tạm
giam để chờ phán quyết của phiên tòa cuối cùng.
Thư ký được Dương Minh Hạo phái ra ngoài vào lúc nguy cấp nhất, chỉ chờ Dương Thừa Húc trở về, mang tới đồ vật để đi cứu người.
Hai người an toàn chạm mặt nhau. Lúc trước két sắt có hai chiếc chìa khóa,
mặc dù anh ta nửa tin nửa ngờ người thư ký này, nhưng vẫn đưa một trong
hai chiếc chìa khóa trong tay cho thư kia nọ. Trong tay Dương Thừa Húc
còn giữ lại một cái, chuẩn bị cân nhắc tỉ mỉ xem thứ này dùng để mở cái
gì.
“Cậu chủ, sau khi thị trưởng đưa chìa khóa cho cậu, đã mang
két bảo hiểm đi sắp xếp ở một nơi không có một ai có thể tìm đến được.
Chờ đến khi mọi chuyện ở Hải Phòng kết thúc, cậu hãy liên lạc với tôi,
tôi sẽ dẫn thị trưởng đến tìm cậu.”
Từ bỏ tất cả mọi thứ, cầm
tiền ra nước ngoài sống một cuộc sống tốt đẹp là điều tuyệt vời nhất mà
Dương Minh Hạo nghĩ sau khi có chuyện không hay xảy đến. Yaren đã từng
nói sẽ tới cứu ông ta, thế nhưng từ đầu đến cuối ông ta chưa từng tin
tưởng vào lời này. Suy cho cùng bọn họ đều là bồ tát bùn, lúc qua sông
ngay cả bản thân mình còn khó bảo toàn, không chăm sóc tốt cho bản thân
được, thì nào còn tinh lực chăm lo cho người khác, chả lẽ trên đời này
còn có thành phần chê đời mình quá dài?
“Được, đồ vật trong đó sẽ đưa cho ông hết. Thế nhưng rốt cục cái thứ này là chìa khóa dùng để mở chỗ nào, ông có biết không?”
Anh ta tính toán không sai mà, trước trước sau sau có cả thảy không dưới
trăm món đồ, thế nhưng không có một cái nào mở được. Ngay cả cái két bảo hiểm bên cái ngân hàng lớn bên kia anh ta cũng đã điều tra, thế nhưng
bên đó cùng không yêu cầu anh ta phải tự mang theo chìa khoá để mở két.
Vì thế cho nên đến tận bây giờ đầu óc anh ta vẫn có chút mơ hồ!
“Cái này tạm thời không tiện nói cho cậu biết, tôi chỉ có thể nói với cậu
rằng, hai chiếc chìa khóa này dùng để mở cùng một vật. Bây giờ vật ấy
không có trong tay thị trưởng, cậu cứ an tâm trở lại chờ tin tức đi,
thời gian sau này đừng về Hải Phòng nữa.”
Thư kí đỏ mắt dặn dò
Dương Thừa Húc, có nói thế nào thì ông ta cũng đã đi theo bên người
Dương Minh Hạo một khoảng thời gian không tính là ngắn mà cũng chẳng
được coi là dài. Tuy thời gian ông ta chung đụng với cậu chủ này không
nhiều, nhưng thông qua mấy lần gặp gỡ, cậu chủ luôn tỏ thái độ ôn hòa có lễ, khiên ông ta có cảm giác bản thân mình được tôn trọng. Đồng thời
cũng làm cho ông ta có cảm giác, thật ra con người của Dương Thừa Húc
này cũng không xấu, trái lại còn đơn thuần một cách quá đáng. Người như
vậy, không nên bị liên lụy vào loại chuyện tranh quyền đoạt lợi thế này.
Rời khỏi nơi này mới là lựa chọn tốt nhất dành cho Dương Thừa
Húc. Ông ta xiết chặt chiếc chìa khóa trong tay thầm quyết, tội danh
trên người ông ta đã không thể rửa sạch được nữa. Thế nên chỉ cần có thể cứu được một người, thì nói thế nào ông ta cũng phải cứu người này, để
thiếu niên thiện lương đó được ở lại với thế giới muôn ngàn màu sắc.
Sau khi đưa thư ký kia đi, Dương Thừa Húc cảm thấy có chút mờ mịt. Từ nhỏ
đến lớn, gần như anh ta phải lớn lên một thân một mình ở nước ngoài. Đối với anh ta mà nói Hải Phòng không được tính là nơi quen thuộc, trước
kia mỗi khi trở về đây một chuyến anh ta chỉ hận không thể rời khỏi nơi
đó ngay tức khắc, nhưng hiện tại nhìn chung quanh một lần, anh ta lại
cảm thấy có một chút lưu luyến.
Nơi này mới là nơi chôn rau cắt
rốn của anh ta, nơi này mới là nhà của anh ta. Bây giờ hết thảy tất cả
mọi thứ đều không còn nữa, sau này anh ta muốn tìm một chốn đặt chân tại Hải Phòng cũng chỉ còn là một loại hy vọng xa vời mà thôi. Viền mắt
Dương Thừa Húc ửng đỏ, hai tay run run đứng trong phòng khách trống
trải, cảm giác cô độc trong lòng anh ta không ngừng trào lên.
Cùng lúc đó, ở trung tâm thành phố Hải Phòng, NhanKiến Định đang ngồi trong
phòng làm việc rót trà cho Công tước Otto, Giang Anh Tuấn đang cầm một
tách trà trên tay, hơi sững sờ, bàn tay của anh bị nghiêng mà cũng không hay biết, nước trà nóng hổi đổ lên người anh.
“Sao lại ngây ngẩn cả người?”
NhanKiến Định cau mày lấy ra mấy tờ giấy ném lên người anh, giọng điệu có phần khắc nghiệt.