Số liệu không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trên thân thể lại có vấn đề, ông ta phán đoán như vậy mặc dù có chút mạo hiểm, thế nhưng về bản chất là không sai.
“Cảm ơn ông đã tìm ra vấn đề. Tôi sẽ gọi người đưa ông trở về.”
Sau khi đoán được phần nào nguyên nhân dẫn đến bệnh trạng hiện tại
của Quỳnh Quỳnh, anh cảm thấy việc ở lại đây đã không còn tác dụng gì
nữa, ngược lại còn có thể gặp thêm phiền phức, nếu đã vậy còn không bằng đưa cô rời khỏi đây sớm một chút.
“Vậy thì cảm ơn cậu Tuấn, hy vọng lần tới gặp lại sẽ nghe được tin vui từ cậu.”
Khẽ gật đầu với Giang Anh Tuấn một cái, ông lão chống gậy chậm rãi đi về.
Sau khi đưa ông lão đi, Giang Anh Tuấn dùng tốc độ như gió trở lại
phòng bệnh. Lúc này, Nhan Nhã Quỳnh đang dựa người vào đầu giường, sắc
mặt cô cũng đã khá hơn rất nhiều. Vừa thấy anh bước vào, cô lập tức hỏi: “Sao anh đi lâu thế, bác sĩ nói em sao rồi?”
Âm lượng của câu nói này rất nhỏ, nếu phòng bệnh không yên tĩnh có lẽ với cài giọng nói này của cô, sợ rằng hai người bọn họ sẽ không nghe
được.
Giang Anh Tuấn mím môi, đáy lòng anh cảm thấy vô cùng chua xót, rồi
lại sợ bị cô phát hiện, nên đã cố gắng làm bản thân quên đi nỗi chua xót kia bảo: “Không có chuyện gì đâu, tại thuốc trong cơ thể em mạnh quá,
nên sau khi sử dụng sẽ để lại di chứng như vậy. Có lẽ qua một tháng nữa
sẽ ổn thôi…”
Nói tới chỗ này, Giang Anh Tuấn không nói thêm được nữa, một ngày nào đó di chứng này sẽ hết, có lẽ “cái ngày nào đó”
này còn xa lắm…
Ban nãy ông lão kia có nói rằng người bên cạnh bọn họ có vấn đề, mà
gần đây, trong khoảng thời gian này, những người có thể tiếp xúc với
Quỳnh Quỳnh cũng chỉ có đám bác sĩ kia. Ngoài ra còn có anh, NhanKiến
Định và Hướng Minh nữa. Thế nên theo như anh thấy, người có cơ hội ra
tay hoặc nên nói là người hạ độc Quỳnh Quỳnh, có lẽ là người nằm trong
đám bác sĩ kia. Thế nhưng, lá gan của bọn họ thật sự lớn đến thế sao?
Nghĩ tới đây, tên một người nào đó đột nhiên xuất hiện ở trong đầu
anh, mấy lần kiểm tra trước đó gần như đều có sự tham gia của hai người
kia. Nếu như là Vũ Nguyên Hải, chỉ cần anh ta ở đây, muốn gây chút khó
dễ trong quá trình trị bệnh, thì việc làm ra một ít chuyện cũng không
phải là không thể làm được!
Càng nghĩ Giang Anh Tuấn càng thấy chuyện này rất có khả năng xảy ra, sắc mặt anh lạnh lẽo. Anh âm thầm xiết chặt nắm đấm, hận không thể vọt
tới trước mặt Vũ Nguyên Hải ngay lập tức, để hỏi anh ta hoặc là hỏi Ôn
Hàng Dương một chút xem, rốt cục chuyện này có phải do hai người bọn họ
làm ra không?
Nhưng anh không có chứng cứ, thế nên coi như anh có xông lên chất
vấn, chắc chắn Vũ Nguyên Hải sẽ không thừa nhận. Muốn tìm được kẽ hở,
vẫn phải bắt đầu tìm hiểu từ đầu mối khác. Tất cả mọi chuyện chồng chất, quay cuồng trong đầu Giang Anh Tuấn, khiến anh tạm thời không tìm ra
được chút manh mối nào.
Anh chỉ biết chuyện bản thân cần làm nhất bây giờ là bảo vệ Nhan Nhã
Quỳnh đợi tình trạng của cô thật ổn định. Nghĩ vậy anh nhanh chóng phái
người đến bảo về cô thật kỹ lưỡng, cố ý dặn dò bọn họ không cho Vũ
Nguyên Hải và Ôn Hàng Dương vào phòng bệnh, sau đó mới vội vội vàng vàng về công ty. Anh sớm điều tra ra chân tướng ngày nào, thì cô gái nhỏ của anh sẽ không phải oan ức chịu khổ thêm ngày ấy
Lúc Dương Thừa Húc lên máy bay, Trần Nhật Linh vừa gian nan từ trên
giường bước xuống đứng bên cửa sổ. Nửa bên cánh tay của cô ta bị bọc lại trong vải màu trắng, băng vải đeo trên cổ, cả người gầy rộc không chút
sức sống. Nếu như Trần Nhật Linh dùng bộ dạng này đi ra ngoài, sợ là cho dù cô ta có đứng trước mặt Giang Anh Tuấn chưa chắc anh đã nhận ra
được. Trên cánh tay cô ta xuất hiện rất nhiều vết thương, chúng dày đặc, lít nha lít nhít chồng lên nhau. Lúc này những vết thương ấy bắt đầu
đau đớn, cái đau râm ran ấy không khác nào bị một đàn kiến gặm nhấm da
thịt từng chút một.
Mới có một lúc không dùng thuốc giảm đau, cô ta đã cảm thấy đau đớn
đến mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cho đến tận bây giờ, khi nghĩ lại, cô
ta cũng không biết tại sao lúc ấy mình lại ra tay độc ác như vậy, thậm
chí ngay cả bản thân mình cũng cắn. Mấy ngày bị giam ở tầng hầm đó,
không khác nào cơn ác mộng trong cuộc đời cô ta.