Cảm giác được sợi dây trong tay bị kéo ra một hồi, Ôn Hàng Dương quay
đầu lại liếc mắt nhìn anh ta. Sợi dây trong tay bị siết chặt một chút,
cứng rắn lôi kéo người ở bên cạnh chậm rãi dựa vào vai mình, nhìn bộ
dạng vật vã giãy dụa của anh ta tâm trạng đã tốt lên không ít.
“Nếu như ngài chấp nhận giữ bí mật, trại ngựa và ngựa trong trại đưa cho ngài tất nhiên không có vấn đề gì.”
Giữ được núi xanh không lo thiếu củi đốt, một ngày nào đó anh ta sẽ lấy lại từng thứ một, tạm thời giao cho người khác thì cũng chẳng sao.
Hơn nữa, bên cạnh anh ta còn có một quả bom không hẹn giờ. khi nào sẽ nổ và có thể làm bản thân anh ta bị thương hay không vẫn còn là ẩn số. Nếu có thể bớt đi một chút trở ngại thì tất nhiên anh ta không muốn lại nghĩ
đến những chuyện khó khăn, trắc trở, cắn răng đồng ý. Ôn Hàng Dương lấy
lại nụ cười của mình một lần nữa.
Đều đã quyết định dứt khoát, không cần phải nghiêm mặt như khóc tang nữa.
“Quả nhiên là có khí chất, khi nào tài liệu xong thì đến lấy chữ ký, anh
muốn rời đi lúc nào cũng được. Nhưng nhớ kỹ, muốn lừa gạt bố anh vẫn
được, nhưng nếu muốn lừa người về phương diện này thì anh vẫn còn kém
lắm. Vì vậy, anh Ôn à, tuyệt đối không nên giở trò.”
Xem như đã
thương lượng xong, anh ta đưa tay lên nhìn đồng hồ. Tuy rằng còn sớm
nhưng anh ta có vẻ như không muốn chờ đợi. Otto nhẹ gật đầu, anh ta
nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, nụ cười trên mặt bỗng nhiên thu, nhíu
mày, đút hai tay vào túi và bước ra ngoài.
“Giang Húc Đông à,
phí hết tâm tư để góp nhiều đồ như thế để cứu tôi, một con sói mắt trắng không biết tri ân báo đáp, thật vui mà!”
Vũ Nguyên Hải híp hai
mắt, dùng cả tay lẫn chân muốn kéo sợi dây ra khỏi tay ông ta. Sắc mặt
đỏ bừng bừng bừng, nhưng anh ta vẫn không còn cách nào khác, đành phải
dựa vào trên vai ông ta, buông lời nói châm chọc ông ta hai câu.
“Muốn chọc tức tôi sao? Hay là em đã quên chuyện trước đó rồi, ai cầu xin tôi buông tha cho! Nguyên Hải, nhóc con không nghe lời sẽ bị trừng phạt!”
Khí thế lúc nãy đã bị đè xuống trong nháy mắt, tay cầm dây thừng bỗng nhiên buông lỏng ra.
Vũ Nguyên Hải nhất thời không quan sát, dùng sức quá mạnh nên kinh ngạc
ngã xuống ghế sô pha. Nếu như không phải chân đã bị người đè lại thì có
lẽ giờ phút này đã ngã xuống dưới ghế sô pha rồi. Chưa hết bàng hoàng
thì khi xoay người lại, vòng dây trên cổ lại siết chặt, kéo cơ thể theo
đó mà đứng lên. Trong nháy mắt đã đứng thẳng dậy, không thể không ngẩng
đầu lên, khó có thể nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông trước mặt anh
ta.
“Giang Húc Đông! Ông thật vô lý, thả tôi ra!”
Tuy
rằng bị trêu chọc rất nhiều lần, nhưng anh ta vẫn không thể nào quen
được, cổ bị kẹp đến đau nhức, lại bị treo như thế, cả người đều cảm thấy cực kì khó chịu, mũi chân bị ép kiễng cao.
Vóc dáng của người
đàn ông trước mặt quá cao, anh ta kiễng chân vẫn còn chưa đủ, mũi chân
chỉ hơi dính vào mặt đất, không vững vàng lắm. Bên cạnh cũng không có đồ vật để chống đỡ, loạng choạng ngã trái ngã phải khiến cổ càng đau hơn.
Vì để dễ chịu hơn một chút, anh ta chỉ có thể miễn cưỡng níu kéo quần áo của người trước mặt. Nhìn từ xa trông giống như anh ta không thể chờ
đợi mà muốn rúc vào lòng Giang Húc Đông, thật là không biết xấu hổ!
“Nguyên Hải thẹn thùng à?”
Không cần biết bao nhiêu lần, dù tâm trạng tốt hay xấu, chỉ cần tên điên nhỏ
bé ở bên cạnh ông ta, trong lòng của Giang Húc Đông như được ăn kẹo,
chua chua ngọt ngọt, lấp kín toàn bộ trái tim ông ta!
“Ông đúng là một kẻ điên. Lần trước chính là đến thăm bố ông! Chẳng lẽ lần này ông lại muốn bố ông giết tôi sao!”
Đôi mắt tức giận đỏ bừng, đuôi mắt ửng hồng nhàn nhạt, cổ bị siết chặt,
nước mắt sinh lý trào ra. Dáng vẻ dường như muốn khóc không ra nước mắt, hai má ửng hồng, cả người yếu ớt bất lực bị treo trên không, Giang Húc
Đông không nhịn được cười ra tiếng.