Cơ thể Giang Anh Tuấn hơi cúi xuống, nhìn thấy Hướng Minh khóc đến
nỗi mặt mày ửng đỏ thì mở miệng nói: “Huống hồ, nếu như con ngủ ở đây,
lát nữa mẹ con tỉnh dậy nhìn thấy con, nhất định sẽ rất vui vẻ, bất kể
chuyện gì, chỉ cần mẹ con vui vẻ, bố cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Giọng điệu thoải mái, vui vẻ, tất nhiên là để an ủi đứa trẻ NhanHướng Minh, mặc dù mới dùng, chưa quen lắm nhưng hiệu quả lại không tệ lắm.
NhanHướng Minh nghe anh an ủi như vậy thì ngừng khóc, trên mặt còn
bao nhiêu nước mắt cũng không thèm để ý, quay đầu nhìn lại Diệp Quỳnh
Thi, từ khóc chuyển sang cười.
“Bố để con xuống, con đi rửa mặt mũi rồi quay lại, bố cũng thay bộ đồ mới đi, đều tại con không tốt, làm ướt hết áo của bố.”
Giang Anh Tuấn cười cười nhìn về phía trước, trời vẫn còn sớm, anh
vẫn có thể ngủ cùng hai người một lúc nữa. Vỗ vỗ đầu đứa bé kia, hai tay anh ôm vào nách Hướng Minh rồi bế xuống mặt đất, khẽ mỉm cười.
Lúc này đã cuối mùa thu, thời tiết buổi sáng trở lạnh, điều hòa của
bệnh viện đã bắt đầu mở lên, nhưng Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy không thích
mùi vị này chút nào cả.
Cửa sổ mỗi ngày đều được mở ra, gió lạnh thổi vào vẫn cảm thấy lạnh
lẽo, anh buông đứa bé ra, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, nhìn chiếc
thảm trên ghế mà ngày hôm qua anh đem theo cho mấy đứa nhỏ đang khoác
trên người. Không đợi anh từ chối, anh từ trên giường bước xuống, một
tay giúp đứa bé đi đến phòng tắm, một bên lấy một bộ quần áo ngủ khác để thay, lúc trước không cảm nhận được, không khí lạnh lẽo thổi ngang qua
người, cảm thấy rất khó chịu nên đi tắm rửa để thay một bộ quần áo mới.
Lúc đến phòng vệ sinh, hai bố con ăn ý tự làm chuyện của mình,
NhanHướng Minh vẫn còn nhỏ tuổi, làm việc vẫn còn rất chậm chạp, Giang
Hải Minh sợ âm thanh phát ra quá lớn làm Nhan Nhã quỳnh tỉnh giấc nên
động tác rất nhẹ nhàng, đợi đến khi làm xong tất cả, hai bố con mới từ
bên trong đi ra ngoài.
Hôm nay, thời tiết có vẻ lạnh hơn mọi khi, từng cơn gió từ bên ngoài
cửa sổ thổi tới, Hoăc Anh Tuấn ôm NhanHướng Minh đặt bên cạnh Nhan nhã
Quỳnh rồi nằm xuống, đợi đến lúc tay chân đều ấm lên, mới từ từ ôm lấy
hai bảo bối của mình.
Đến khi tỉnh lại rồi, muốn ngủ lại vẫn còn cảm thấy khó khăn,
NhanHướng Minh lúc tối ngủ quá muộn, buổi sáng dậy quá sớm, lúc đầu vẫn
có chút tỉnh táo, đến khi chui vào trong chăn ấm thì nhanh chóng chìm
vào giấc ngủ.
Đợi đứa bé ngủ rồi, Hoăc Anh Tuấn nhìn chăm chú trong phút chốc, mới
tức giận đi xuống giường, thời gian đến tám giờ cũng không còn nhiều
nữa, anh phải đi mất rồi.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, anh vừa bước chân ra khỏi cửa thì công tước Otto vừa đến bệnh viện, tối qua ngủ vẫn rất thoải mái nên sáng nay thức dậy để đến đây hơi sớm một chút. Ở biệt thự đi qua đi lại một lúc, đến
khi không đợi được mới đến bệnh viện để nhìn xem.
Lúc đến nơi, không biết là có nên lẻn vào thăm mới tốt hay là tìm một chỗ ngồi đợi đến khi Nhã Quỳnh tỉnh dậy thì tốt hơn.
Ôn Hàng Dương liền kéo theo Vũ Nguyên Hải đi được nửa đường: “Đã làm
phiền cậu Otto, mong cậu thứ lỗi cho. Đúng ra tôi còn muốn đến công ty
để gặp cậu, không ngờ lại tình cờ gặp cậu trước cửa bệnh viện như vậy.
Chọn ngày không bằng gặp ngày, có một số việc chúng ta nên giải quyết
càng sớm càng tốt, ở đây lâu như vậy rồi, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Vốn dĩ muốn mang theo Vũ Nguyên Hải ra ngoài đi dạo, thật không ngờ
rằng may mắn cũng không tệ lắm, khó khăn lắm mới có một lần đi ra ngoài, vậy mà vừa ra cửa lại có thể gặp được. Lâu như vậy rồi công tước Otto
mới đến bệnh viện, cũng bớt đi được rất nhiều phiền toái và một số việc
không cần thiết.
“Cháu gái ngoại của tôi bị người đàn ông này làm bị thương sao? Bây
giờ như thế nào? Có muốn hỏi xem, bây giờ chúng ta lấy một mạng đổi một
mạng không?”
Từ khi quản lý gia tộc Otto đến bây giờ, anh ta chưa bao giờ gặp ai
ngông cuồng như vậy, lại dám gọi trực tiếp anh ta là cậu, ông ta là nghé con không sợ hổ hay sao? Hay cơ bản, người này không để gia tộc Otto
vào mắt?