Ôm chút hi vọng nhỏ bé, Lê Quốc Nam lôi kéo Giang Anh Tuấn đi ra ngoài, Lâm Tiến Quân mím môi không đành lòng nhìn.
Ngoài cửa sau là biển cả, gió gào thét, vết máu kéo dài đến mép vách núi mới
biến mất. Đá thấp kỳ quái gồ ghề, cho dù đàn ông như Lê Quốc Nam nhảy
xuống cũng không có bao nhiêu hi vọng sống sót, huống chỉ là Nhan Nhã
Quỳnh đã bị thương không nhẹ.
Hơn nữa, chỉ có Lê Quốc Nam biết rằng lúc này Nhan Nhã Quỳnh vẫn đang mang
thai một đứa trẻ, hi vọng sống sót càng mong manh hơn.
Nhìn vết máu biến mất, Giang Anh Tuấn quỳ gối, hai tay ôm đầu kêu lên đau
lòng, giọng nói run run hồi lâu nhưng cũng không gọi được tên Nhan Nhã
Quỳnh.
Đau lòng đến không thở nổi, cả người như bị rán trong chảo dầu vậy.
Đau như bị moi tim ra, đầu óc trống rỗng.
Người ngày hôm qua còn tốt đẹp lúc này đột nhiên biến mất. Giờ phút này tâm
trạng Lê Quốc Nam rối bời, chỉ cảm thấy không thở nổi, gương mặt lạnh
lẽo và đau đớn, khi đưa tay chạm vào mới nhận ra nước mắt đã không chịu
khống chế trào ra.
Anh quỳ trên mặt đất, trong một chốc lát ngắn ngủi, trong đầu hiện lên vô
số mảnh vụn ký ức hai người ở bên nhau nhiều năm. Giang Anh Tuấn đột
nhiên phát hiện anh không hiểu Nhan Nhã Quỳnh nhiều như anh nghĩ.
“Giang Anh Tuấn, còn chưa rõ đó có phải là Nhan Nhã Quỳnh không! Không ai
trong chúng ta tận mắt nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh bị đưa đến đây, tôi
không tin được chỉ với chút máu này!”
Lê Quốc Nam nghiến răng, giữ chặt hàm của Giang Anh Tuấn, nắm lấy cánh tay kéo anh lên khỏi mặt đất.
Vừa nói như vậy, Giang Anh Tuấn cũng đột nhiên nghĩ tới. Chỉ thấy một ít
vết máu mà thôi, mọi chuyện còn chưa chắc chắn, tất cả vẫn còn có hi
vọng.
“Tôi luôn cảm thấy anh có thể bảo vệ Nhan Nhã Quỳnh tốt nên tôi mới an tâm
đi Mỹ. Một lần đi liền đi hết năm năm, vì làm việc trong phòng thí
nghiệm, không có tin tức nào có thể truyền ra ngoài. Tôi vốn dĩ không
muốn. Khi đó tình huống nhà họ Nhankhông tốt, NhanKiến Định hôn mê, Nhan Nhã Quỳnh lại còn nhỏ nhưng tôi nghĩ Hải Phòng có cậu cả nhà họ Giang
là anh chống đỡ, Nhan Nhã Quỳnh có thể đợi đến khi tôi quay lại.”
Giọng nói Lê Quốc Nam nặng nề, ngồi ở mép vách núi nhìn sóng biển xa xa, trong lòng hối hận giống như thủy triều tràn ngập.
“… Là tôi không chăm sóc cô ấy tốt”
Lúc xảy ra chuyện, anh ta vẫn đang ở nước ngoài và hoàn toàn không nhận
được tin tức gì, sau đó anh ta lại bị ông cụ Chánh lừa gạt, phiêu bạt
bên ngoài một năm mới trở về Hải Phòng.
Lúc mới trở về, cả người anh ta giống như phát điên. Lúc đó cũng như bây
giờ, anh ta gần như tìm kiếm toàn bộ Hải Phòng mới tìm được Nhan Nhã
Quỳnh trong “Thiên Đường”. Lúc đó cô đã thay đổi rất nhiều, anh ta suýt
đã không nhận ra. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Dù anh ta đã cố gắng hết sức để bù đắp trong bốn năm, nhưng giữa hai người vẫn có khoảng cách, cho đến cuối cùng dù hai người ở chung một nhà
nhưng cũng chẳng thể nói được vài lời.
“Lần này trở về, vốn dĩ tôi chỉ muốn đưa NhanKiến Định đi. Tôi đã nghĩ nhiều năm tình cảm như vậy, Nhan Nhã Quỳnh sẽ không đến mức quá tệ nhưng
không ngờ tôi thực sự nhìn thấy Nhan Nhã Quỳnh lần đầu ở trong “Thiên
Đường”. Giang Anh Tuấn, anh không cảm thấy đau lòng sao?”
Trên mặt Lê Quốc Nam lộ ra vẻ khinh thường, dường như anh ta biết
được Giang Anh Tuấn đang nghĩ gì trong lòng, vì thế mở miệng xát muối
lên nơi đau nhất của anh.
..’ Giang Anh Tuấn không có gì để nói.
Mẫu máu vừa được cảnh sát lấy lại để đối chiếu, tâm trạng của cả hai tốt hơn so với lúc mới bắt đầu.