“Em không biết, nhiều năm trôi qua như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên anh
chủ động tìm đến em, vậy mà lại vì một người phụ nữ khác. Anh Tuấn, anh
cũng thật là tuyệt tình…”
Cô ta vừa khóc vừa cười quỳ rạp trên
mặt đất, hai tay Trần Nhật Linh chống lên nửa ngồi nửa bò dưới đất.
Miệng vết thương trên đùi vì động tác vừa rồi của cô ta lại bắt đầu chảy máu, trên ống quần là một mảng đỏ rực lớn, vì vậy mới thu hút sự chú ý
của đám chuột kia khiến chúng vây quanh cô ta kêu mãi không dừng được.
Bị loại động vật lông xù nóng hầm hập, mang theo hơi ẩm và mùi tanh dày
đặc cọ vào bên chân, dưới tình thế cấp bách, thậm chí cô ta còn dẫm phải một con chuột, chân đạp lên cái đuôi ấm nóng của nó, giẫm qua không
biết bao nhiêu con gián lạnh băng. Cái loại động vật nửa sống nửa chết
này vẫn cố giãy giụa ở dưới lòng bàn chân của cô ta, đến bây giờ cô ta
vẫn không thể quên được cảm giác ấy, cho dù đã được đưa ra ngoài, cô ta
vẫn không nhịn nổi muốn cúi xuống xem xét chân mình.
Loại cảm giác sởn tóc gáy như này, cả đời cô ta cũng không thể nào quên nổi.
“Quỳnh rốt cuộc đang ở đâu? Tôi không thích lặp lại một câu nói tới lần thứ
ba. Nói nhanh đi, nếu như cô không muốn hưởng thụ cảm giác được bầu bạn
cùng chuột và gián trong đó thêm một lần nữa.”
Nhất định phải
tìm được Quỳnh, nhưng anh cũng sẽ không bỏ qua cho Trần Nhật Linh. Lần
này bất luận như thế nào anh cũng sẽ không giữ lại một thứ rẻ rách như
vậy nữa, để cô ta vẫn luôn ấp ủ cơ hội gây nguy hiểm cho Quỳnh.
“Anh Tuấn, anh thông minh như vậy mà, sau lưng em có người khác hẳn anh cũng đã biết rồi chứ? Anh thử nói xem em sẽ bị hù dọa tới chết nhanh hơn hay Quỳnh của anh bị tra tấn tới chết nhanh hơn đây? Địa vị lúc này của hai chúng ta quả thật không ngang nhau, nhưng dù vậy anh vẫn nên là người
phải cầu xin em, cho rằng chỉ có em mới biết cô ta ở đâu.”
Bộ
dạng hoảng loạn và sợ hãi trước đó gần như đã biến mất hoàn toàn, trên
mặt cô ta chỉ còn lại một nụ cười đắc ý của kẻ chiến thắng.
“À,
Trần Nhật Linh, có phải cô đã quên mất hay không, những video đó tôi vẫn cho người giữ lại. Có muốn xem xem người phụ nữ khiến tất cả người ở
Hải Phòng đều muốn đánh vì không biết xấu hổ rốt cuộc đã làm ra loại
chuyện gì mà lại khiến họ mâu thuẫn như vậy không…”
Ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, Giang Anh Tuấn điều khiển xe lăn đi tới trước
mặt cô ta, sự khinh thường trong đáy mắt giống như từng mũi kiếm sắc
nhọn đâm mạnh vào lòng tự trọng và cái tôi kiêu ngạo của Trần Nhật Linh.
Bất luận là ai nói những lời này trước mặt cô ta cũng không thể khiến cô ta có phản ứng như vậy, nhưng hiện tại người nói những lời đó
lại là Giang Anh Tuấn, là người cô ta tâm tâm niệm niệm trong lòng hơn
nửa đời người, cô ta không bỏ xuống được, cũng không có cách nào buông
tha.
Ai nói lời này cũng không thể gây ra sự tổn thương sâu sắc cho cô ta bằng Giang Anh Tuấn.
Sắc mặt của Trần Nhật Linh trắng bệch, đôi môi run rẩy có chút không dám tin nhìn về phía Giang Anh Tuấn.
Chuyện kia, chuyện khiến cô ta hoàn toàn trở nên điên cuồng, cô ta vẫn luôn
nghĩ rằng đó là do NhanKiến Định gây ra, là người nhà họ Nhanlàm. Không
ngờ rằng, thật sự không ngờ nổi vậy mà lại là do Giang Anh Tuấn sai
người làm. Nếu thật sự như vậy, nhiều năm qua cô ta cố gắng kiên trì như vậy đến cùng là vì cái gì đây? Từ đầu tới cuối, cô ta cũng đều bị người khác khinh thường, một kẻ gây phiền phức cho người khác đáng phỉ nhổ.
“Giang Anh Tuấn, sao anh có thể làm như vậy? Sao anh có thể làm điều đó chứ,
tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi vì anh làm nhiều chuyện như vậy, vì
sao anh lại muốn đối xử với tôi như thế? Anh dựa vào đâu mà đối xử với
tôi như thế!”
Cô ta không quan tâm tới vết thương trên đùi, Trần Nhật Linh mang theo vẻ mặt dữ tợn khó nhọc bổ nhào về phía trước tới
chân của Giang Anh Tuấn. Nước mắt rơi tí tách khỏi khóe mắt, gương mặt
tái nhợt, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng và điên cuồng, thật giống
như trời cao trong nháy mắt có thể sập xuống tới nơi rồi.