“Không biết cũng không sao hết, anh chỉ cần biết rằng mật mã Da Vinci
này cũng chính là mật mã mà bố anh nói với anh, cuối cùng chỉ có quan hệ với số 9 mà thôi. Nhưng mà hẳn là ông ấy không nói cho anh biết 6 số 9, cho nên trong chuyện này anh cần phải có óc suy luận một chút. Mặt
khác, em không để ý tới, chính anh có cơ hội thì cứ thử thật kĩ xem, tóm lại đáp án rất đơn giản, trong đó có 3 số 9, còn lại thì anh hãy tự
đoán đi.”
Loại kiến thức khoa học phổ biến như này, Trần Nhật
Linh không có chút hứng thú nào chậm rãi nói, giải thích đơn giản những
thắc mắc của Dương Thừa Húc, sau đó cô ta mới chậm chạp mở két sắt ra.
Dương Thừa Húc nhìn cô ta một cái rồi cũng không nói gì thêm nữa, giơ tay xoa nhẹ mặt cô ta một chút, gương mặt dịu đi rất nhiều.
Chiếc két sắt nhỏ chia làm hai tầng, bên trên là hai tấm chi phiếu và hai
chiếc chìa khóa. Dương Thừa Húc duỗi tay cầm chìa khóa ra đặt trong tay
ước lượng một chút, chìa khóa nhìn hơi quen mắt nhưng trong khoảng thời
gian ngắn anh ta cũng không nhớ ra được rốt cuộc đã từng nhìn thấy ở
đâu, rồi lại đặt về chỗ cũ. Đồ vật không rõ công dụng, chưa biết chừng
sau này sẽ có lúc cần tới nó, vẫn nên cất giữ cẩn thận thì hơn.
Bên dưới tầng một đặt khá nhiều đồ vật tương đối tạp nham. Tài liệu trang
lớn trang nhỏ không đồng nhất và một ít sách vở với nét chữ kì quái đặt
bên trong chiếm mất một nửa diện tích bên dưới. Hai người họ cẩn thận
xem xét một chút, không có đồ vật nào được vẽ trên giấy là thứ bọn họ
biết, nhìn qua giống như chỉ là vẽ bừa bãi linh tinh mà thôi. Những đồ
vật này thì có liên quan gì tới việc cứu mạng vừa nói đâu.
Sau
khi hai người họ ngẩn ra một lúc lâu thì ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau, sự khiếp sợ trong đôi mắt mỗi người cũng không nhiều hơn đối phương là
bao.
“Thừa Húc, anh xác định bố anh chỉ đưa cho anh mỗi món đồ
này thôi sao? Có vẻ trừ hai tấm chi phiếu kia có thể dùng được, những
thứ khác anh thấy có tác dụng gì được không?”
Rối rắm lâu như vậy rồi nhưng suy cho cùng lại chỉ lãng phí một tiếng đồng hồ của hai người họ chả để làm gì.
“Anh cũng không hiểu nổi, rốt cuộc bố anh nghĩ như thế nào. Nhưng mà ông ấy
nói thứ này có thể cứu mạng được, bên trong nhất định có thứ gì đó sử
dụng được. Chẳng qua là do chúng ta chưa phát hiện ra mà thôi, tài liệu
và chi phiếu có khi nào chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt. Hai chiếc
chìa khóa này biết đâu được lại là đồ mấu chốt thì sao.”
Tùy ý
đặt tài liệu lại chỗ cũ, trên mặt Dương Thừa Húc bắt đầu lộ vẻ nghiêm
trọng, nếu mang theo những thứ sắt vụn đồng nát như này mà có thể cứu
được người khác mà nói, vậy còn không bằng cầu mong bố sẽ không gặp
chuyện gì bất trắc còn nhanh hơn một chút.
“Tạm thời cứ mặc kệ
trước đã, thứ có thể dùng hai chiếc chìa khóa này để mở ra thì bố không
đưa cho anh, chờ mười ngày sau anh sẽ xem xét tình huống vậy. Em cứ
ngoan ngoãn ở đây chờ anh, khi nào an toàn rồi tự nhiên anh sẽ đưa em
qua đó.”
Dương Thừa Húc cúi người ôm chặt lấy Trần Nhật Linh, vẻ thâm tình trên mặt anh ta giống như không hề giả dối chút nào, lại
khiến Trần Nhật Linh theo bản năng mà lắc đầu.
“Thừa Húc, nếu
như lần này bố anh kiên quyết không cho anh quay trở về, vậy anh nhất
định phải quay lại, em sẽ mãi mãi ở đây chờ anh.”
Hai tay cô ta
có chút cứng đờ chậm chạp đặt lên lưng anh ta, Trần Nhật Linh cố gắng
nhịn cơn đau ở chân, sắc mặt dữ tợn nhìn về phía chân trời xa xăm.
Một ngày dường như trôi qua rất nhanh, Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy bản thân cô
còn chưa đi được tới quá nhiều nơi mà trời đã chậm rãi về đêm rồi, một
thân một mình vẫn là một thân con gái, cô không có can đảm ở bên ngoài
vào buổi tối, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, cô mím môi quay lại khách
sạn.