Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Giang Anh Tuấn, Lâm Tiến Quân cắn răng, quay người rời đi.
Giang Anh Tuấn thu lại biểu cảm trên mặt, hít sâu hai cái. NhanKiến Định đã trở về, cũng đã đến lúc dứt điểm với Dương Minh
Hạo rồi.
Đi cả đoạn đường dài mất mười mấy tiếng đồng hồ, NhanKiến Định mệt mỏi trở lại Hải Phòng. Anh không để ý rằng bây giờ trời đã tối, dẫn công tước
Otto đến thẳng bệnh viện. Chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã có
thể báo thù khiến anh không thể chờ đợi nổi nữa.
Trong lòng vô
cùng vui vẻ chạy tới, nhưng không ngờ hiện thực lại tặng cho anh một trò đùa quái ác. “Cái gì mà Nhã Quỳnh đi cứu người? Giang Anh Tuấn, tôi
giao Nhã Quỳnh lại cho cậu không phải để cậu dung túng cho con bé mạo
hiểm như thế! Trần Nhật Linh là ai, cô ta nguy hiểm như thế nào cậu
không biết sao? Lỡ như Nhã Quỳnh gặp chuyện ngoài ý muốn gì thì phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc là cậu đang nghĩ cái gì vậy hả? Biết là Trần Nhật Linh đã nói như vậy rồi thì Nhã Quỳnh sẽ không phớt lờ được, sẽ tìm mọi cách để chạy tới! Sao cậu lại phớt lờ như thế…”
Vốn phải xử lý nhiều chuyện trong thời gian quá ngắn trên máy bay đã khiến NhanKiến
Định cực kì mệt mỏi, cơ thể anh ấy đã yếu đi, bây giờ Nhan Nhã Quỳnh biến
mất, khiến cả thể xác và tinh thần NhanKiến Định đều bị bào mòn, lảo đảo một chút, ngã bệt xuống giường, cố gắng nhiều lần cũng không thể đứng
lên nổi. “Trước tiên gọi bác sĩ tới khám bệnh cho anh đi đã. Chắc chắn
là Nhã Quỳnh đã đi tìm Trần Nhật Linh rồi. Tôi vốn cho rằng cô ấy sẽ đợi tôi xử lý việc ở Hải Phòng xong thì sẽ tự đi tìm Lê Quốc Nam cùng với
cô ấy. Nhưng rốt cuộc thì tôi đã tự đánh giá vị trí của bả thân trong
lòng cô ấy quá cao rồi, chút thời gian ấy thôi cô ấy cũng không chờ
được. Bây giờ anh về rồi, chuyện Dương Minh Hạo giao cho anh, tôi sẽ đi
tìm cô ấy về trước!”
Cười khổ một tiếng, hai tay Giang
Anh Tuấn nắm chặt lấy tay nắm xe lăn, đốt ngón tay trắng bệch, hai tay
hơi run lên, sắc mặt xanh xao tái nhợt, nhìn qua có vẻ đã rất suy nhược. “Tạm thời cậu gác chuyện của Nhã Quỳnh sang một bên đi. Đương nhiên là
tôi sẽ cho người đi tìm, trước tiên cậu nói cho tôi một chút tình huống
của Dương Minh Hạo đi!”
Dù sao thì đã một tuần rồi NhanKiến Định anh không ở đây, những tin tức mà Chu Thanh báo cáo cho anh cũng không
khác biệt lắm so với những gì đang xảy ra ở đây. “Có lẽ Dương Minh Hạo
sắp phát điên đến nơi rồi. Tám chín mươi phần trăm sản nghiệp của
Sunrise ở Hải Phòng này bị ông ta dùng các loại lý do để khiến chúng
phải đóng cửa. Lần này là lần thứ hai tôi cho người đến Thủ đô dò xét
rồi, chỉ một tuần nữa thôi là điều lệnh sẽ về tới đây, chúng ta cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn.”
Giang Anh Tuấn điều khiển xe lăn sang
bên cạnh một chút, rồi ngoái đầu lại nhìn NhanKiến Định, đôi mắt thâm
sâu không đoán được suy nghĩ.
NhanKiến Định biết anh muốn nói
tới cái gì, anh ấy mím môi, cau mày nhìn Giang Anh Tuấn, cân nhắc một
chút rồi mở miệng nói: “Thời gian một tuần sợ là hơi ngắn. Lần này tôi
ra nước ngoài chủ yếu là để nhận người thân. Tôi cảm thấy, chuyện này
tôi còn cần phải cảm ơn ông cụ nhà cậu đấy.”
Nói xong, NhanKiểm
Định cười nhẹ hai tiếng, tay đặt lên ngực thở hổn hển hai tiếng, tiếp
theo nói: “Giang Anh Tuấn, ông ngoại của tôi là công tước Otto.”
Người này, không cần phải nói là Giang Anh Tuấn, chỉ cần là người có để ý đến tin tức tài chính và kinh tế một chút thì ai cũng biết đến vị công tước này. Quyền lực của người đàn ông này gần như có thể so sánh với nữ
vương, gia tộc của ông ta đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, khó mà có
thể đánh giá được. Có người như thế chống lưng, thì cho dù có mấy cái
Dương Minh Hạo đi nữa, có lẽ cũng không thể cản bước bọn họ được. “Như
thế thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Chẳng qua là còn có một
điều nữa, có lẽ trong tay Dương Minh Hạo còn có thứ gì đó có thể cứu
được Dương Thừa Húc. Sau khi anh đi không bao lâu, Dương Minh Hạo đã tự
đưa con trai lên máy bay, cụ thể là đi đâu thì tạm thời tôi còn chưa rõ. Còn có một chuyện nữa, rất có thể Dương Minh Hạo cũng biết chỗ của Lê
Quốc Nam là ở đâu. Hơn một tháng trước, Trần Nhật Linh căn bản không có
năng lực để một mình cứu được Lê Quốc Nam, trừ phi lúc đó cô ta và Dương Thừa Húc đã cấu kết với nhau, cũng chỉ có Dương Thừa Húc mới có thể
biết trước được tin tức để chuẩn bị sẵn dưới đáy vực cứu người…”
Giang Anh Tuấn nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu phân tích với
NhanKiến Định. “Cậu nói có lý, tóm lại, trước hết tôi sẽ để cho người đi tìm Dương Thừa Húc trước.”