Huống chi đêm hôm khuya khoắt, nhà họ Lê lại tương đối vắng vẻ, ngày
thường căn bản không có khách tới nhà. Anh ta chỉ cần quan sát cẩn thận
là có thể dễ dàng đoán ra ai là người được phái tới trông coi mình.
Lúc này, Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định cũng đã nhận được tin tức
Trần Tuấn Tú lên máy bay. Mặc dù bề ngoài trông có vẻ như mọi chuyện đều bình thường không có vấn đề gì, thế nhưng ngược lại càng bình thường
lại càng nguy hiểm.
Giang Anh Tuấn cúi đầu ngồi suy tư trên ghế một lúc thật lâu rồi mới
gọi Lâm Tiến Quân vào phòng. Nếu Trần Tuấn Tú đã coi trọng người phụ nữ
tên Vũ Tuyết Phương này như vậy thì cách tốt nhất để đánh bại ông ta
chính là ra tay từ chỗ Vũ Tuyết Phương.
Sau khi dặn dò vài câu đơn giản với Lâm Tiến Quân, Giang Anh Tuấn
nháy mắt ra hiệu cho anh ta. Anh gật đầu một cái rồi vẫy tay bảo anh ta
ra ngoài.
Nếu Trần Tuấn Tú đã không muốn giữ lại tập đoàn Phước Sơn thì anh cũng không cần khách khí nữa.
Giang Anh Tuấn nhướng mày nhếch miệng cười, đôi tay lười nhác đặt lên ghế. Anh khẽ nhắm mắt lại, tâm trạng đột nhiên trở nên tốt hơn rất
nhiều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng NhanKiến Định vẫn
quyết định từ bỏ công việc. Anh ấy luôn có cảm giác Lê Quốc Nam sẽ không dễ dàng từ bỏ ý định như vậy, mệt mỏi ngồi trên ghế sofa vuốt lông mày
hồi lâu. Mặc dù anh ấy đã nhận được tin tức chính xác rằng Trần Tuấn Tú
thực sự dẫn Trần Hiền làm thủ tục lên máy bay nhưng anh ấy vẫn cảm thấy
với tính cách của ông ta căn bản không thể nào dễ dàng rời đi như vậy.
Đột ngột rời đi ngay trong lúc này, chắc chắn là có âm mưu nào đó.
Anh ấy thấy ngoài trời đã dần tối đen nhưng người được phái đi theo
dõi bên phía nhà họ Lê lại không hề truyền về bất kỳ một tin tức nào.
NhanKiến Định cảm thấy trong lòng sốt ruột không yên. Cho dù có không thích những người khác trong nhà họ Lê nhưng anh ấy vẫn cau mày quyết
định tới đó kiểm tra một chút.
Lúc này đây, Lê Quốc Nam đã thay quần áo xong xuôi. Anh ta chỉ mặc
một bộ quần áo thể thao màu đen đơn giản ở trên người, hóa trang một
chút để người khác không thể nhớ kỹ được gương mặt của mình. Sau đó, anh ta đeo túi lên, chuẩn bị hết thảy rồi bắt đầu trèo ra ngoài cửa sổ men
theo bờ tường bò xuống dưới.
Quả nhiên vừa đi đến cổng chính của nhà họ lê, Lê Quốc Nam đã thấy
cách đó không xa có mấy người đang khoanh tay trước ngược lắng lặng đứng tựa vào gốc cây. Nhận ra bọn họ chính là người do NhanKiến Định phái
tới, anh ta khẽ nhếch miệng cười nhạt một tiếng rồi rẽ sang một hướng
khác, đi tới một lỗ hổng nhỏ giữa hai bức tường chui ra ngoài.
Đây là nơi hồi nhỏ anh ta tự đào để trốn khỏi nhà họ Lê chạy tới nhà
họ Nhanchơi, không ngờ bây giờ vẫn có thể phát huy tác dụng. Đã nhiều
năm trôi qua mà nơi này vẫn còn nguyên vẹn, chứng tỏ những người khác
không hề biết đến sự tồn tại của nó.
Sau khi đi ra từ chỗ này, chỉ cần đi lên phía trước vài bước sẽ nhìn
thấy một con đường nhỏ. Nếu đi nhanh hơn một chút, chỉ hơn nửa tiếng sau là anh ta sẽ có thể tới được biệt thự của nhà họ Trần. Con đường này
cũng là do Lê Quốc Nam tự mình tìm ra từ lúc nhỏ để có thể tiết kiệm
thời gian. Đối với hành động lần này, những trải nghiệm lúc nhỏ đã đem
lại sự trợ giúp cực kỳ to lớn.
Lê Quốc Nam cẩn thận bước từng bước một rời khỏi nhà họ Lê để không
bị người khác phát hiện. Sau khi an toàn chạy ra ngoài, anh ta thở phào
nhẹ nhõm một hơi rồi mới đi thẳng về phía biệt thự của nhà họ Trần.
Tranh thủ lúc trời còn chưa tối hẳn, vẫn còn có thể miễn cưỡng nhìn
rõ xung quanh, anh ta phải kiểm tra bốn phía của căn biệt thự này một
lân mới được.
Ngay sau khi Lê Quốc Nam đặt chân lên con đường nhỏ bắt đầu xuất phát thì NhanKiến Định đã đi tới nhà họ Lê.