Trương Minh Nguyệt nằm ở nhà hả hê, vui sướng khi thấy Thái Bách Trung
bị cộng đồng mạng mắng chửi, đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi. Ngay khi
cô định gọi điện cho Lưu Lan chuẩn bị đăng tin tiếp tục vạch trần bộ mặt độc ác của hắn thì lại thấy hắn đăng lên một bài viết khá dài, nói bản
thân bị người ta gài bẫy, vu oan, mọi chuyện không phải là sự thật, sẽ
tổ chức họp báo nói rõ vào sáng ngày mai.
Trương Minh Nguyệt vội
lấy điện thoại gọi cho Lưu Lan, bên kia đổ vài hồi chuông thì bạn thân
nghe máy, cô tức tối nói: “Lan Lan! Cậu có xem bài đăng mới nhất của tên khốn Thái Bách Trung chưa? Hắn nói hắn bị vu oan kìa, thật nực cười,
ngày mai tên khốn đó tổ chức họp báo, chúng ta đến vạch trần bộ mặt giả
tạo của hắn trước mặt fan và phóng viên.”
Lưu Lan trầm ngâm suy
nghĩ sau đó đồng ý: “Ừm, ngày mai chúng ta cùng nhau đến đó vạch trần
Thái Bách Trung, không những thế còn phải báo cảnh sát, tránh trường hợp hắn bỏ trốn.”
Lưu Lan sau khi thống nhất ý kiến với Trương Minh
Nguyệt thì nói cho Tống Tranh biết, anh ngồi bên cạnh vén mái tóc của vợ mình ra phía sau, mỉm cười dịu dàng: “Em muốn như thế nào cũng được,
ngày mai anh cũng sẽ cùng em đến buổi họp báo đó.”
Thái Bách Trung khi thấy bài đăng của Cao Đạt thì giận dữ, nổi điên lên,
không hiểu tại sao ông chủ của mình lại làm như thế? Có ông chủ nào mà
lại đi vạch trần nghệ sĩ của mình không chứ? Cao Đạt đúng là điên rồi.
Thái Bách Trung cùng quản lý, trợ lý đi đến công ty tìm Cao Đạt hỏi rõ
mọi chuyện, tốt nhất là cho hắn một lời giải thích hợp lý, nghe lọt tai
không thì đừng trách hắn vô tình, tàn nhẫn.
Công ty giải trí Cao Đạt
Xe của Thái Bách Trung dừng trước cổng công ty, cả xe bị phóng viên vây
kín, hắn không ngờ lại có nhiều phóng viên tập trung ở đây như thế, bảo
vệ đâu hết rồi? Sao để phóng viên chặn đường hắn? Quản lý cùng trợ lý
phối hợp hỗ trợ, bảo vệ Thái Bách Trung đi vào bên trong công ty.
Từ xe tới sảnh công ty chỉ cách mấy bước mà Thái Bách Trung phải mất một
lúc mới vào được, vừa vào hắn đã sải bước đi thẳng lên phòng làm việc
của Cao Đạt. Cao Đạt đã sớm đoán được hắn sẽ đến nên đã ngồi đợi, Thái
Bách Trung đặt chân vào chưa kịp ngồi xuống thì ông ta đã mở miệng nói:
“Tôi biết cậu đến để nói gì, tôi muốn thông báo tới cậu rằng sau khi bàn bạc với các lãnh đạo trong công ty thì công ty quyết định hủy hợp đồng
với cậu.”
“Được thôi, tôi cũng không còn tha thiết gì với cái
công ty này nữa, tôi đến đây chỉ muốn biết tại sao ông lại làm vậy? Đang yên đang lành lại đăng bài vạch trần tôi, ông bị điên rồi đúng không?”
Thái Bách Trung sững người trong giây lát khi nghe Cao Đạt nói muốn hủy
hợp đồng, hủy thì hủy nhưng phải cho hắn một lời giải thích rõ ràng,
không thì không yên đâu.
“Đơn giản là vì tôi không muốn làm mấy
chuyện trái lương tâm nữa, tôi sẽ không đồng ý việc nghệ sĩ ăn cắp của
người khác để nổi tiếng, tất cả phải nói chuyện bằng thực lực.” Bây giờ
Thái Bách Trung đã không còn là nghệ sĩ của công ty, hơn nữa chuyện kia
là chuyện riêng, ông ta làm sao dám nói thật chứ. Ngày mai Thái Bách
Trung tổ chức họp báo, chắc chắn sẽ thêm mắm dặm muối, nếu để hắn biết
chuyện thì tiêu đời.
Hắn cười khẩy một tiếng, cảm thấy mấy lời
Cao Đạt nói rất nực cười: “Ông nói chuyện không biết ngượng mồm à? Lúc
tôi ăn cắp bài hát của Lưu Lan ông không nói một lời nào ngược lại còn
vui vẻ, bảo vệ cho tôi, bây giờ lại nói phải nói chuyện bằng thực lực?
Tôi không muốn biết lý do đằng sau nữa, tôi chỉ muốn nói cho ông biết
nếu ông đã vô tình như thế thì đừng trách tôi.”
Quản lý,
trợ lý thấy nghệ sĩ của mình rời đi thì cũng vội vàng đi theo, Thái Bách Trung rời khỏi quản lý cũng quyết định đi theo, dù sao ngay từ đầu hắn
cũng đã chọn cậu ta trước, giúp cậu ta có một cuộc sống ổn định, ngay
tại thời điểm này quản lý cần phải ở bên cạnh hỗ trợ, giúp đỡ Thái Bách
Trung.
Chín giờ sáng hôm sau, các phóng viên cùng các fan đều có
mặt tại hội trường, ngay khi Thái Bách Trung vừa đến tất cả đều sôi sục, xôn xao, máy ảnh đều tập trung về phía của hắn. Buổi họp báo hôm nay
được phát trực tiếp, số lượng người vào xem mỗi lúc một tăng.
Lưu Lan cùng Tống Tranh, Lê Trọng Hưng, Triệu Hoàng Phú ngồi ở một góc
khuất xem Thái Bách Trung diễn trò, với mức độ hiểu biết của cô về tên
khốn Thái Bách Trung thì một lát nữa hắn sẽ khóc lóc, nói bản thân bị
người ta hãm hại, vu oan, nếu cảm thấy mọi thứ vẫn chưa xoay chuyển thì
hắn sẽ ậm ừ thừa nhận chuyện ăn cắp rồi hối lỗi này nọ, sống hai kiếp
Lưu Lan còn không biết mấy cái trò này thì cô sống uổng phí rồi.
Đúng như những gì Lưu Lan đã dự đoán từ trước, Thái Bách Trung chưa gì đã
khóc lóc, nghẹn ngào nói: “Chuyện bài hát tôi thật sự không có ăn cắp,
bài hát đó là tôi cùng Lưu Lan sáng tác với nhau khi chúng tôi còn trong mối quan hệ yêu đương. Tôi không biết vì sao ông chủ của tôi lại có thể đăng bài như vậy, còn về ghi âm là Lưu Lan đã bắt ép tôi phải thừa
nhận, đoạn ghi âm đã qua chỉnh sửa rồi.”
Phóng viên cùng mọi
người được một phen dậy sóng khi nghe Thái Bách Trung nói đã từng yêu
đương với Lưu Lan, phóng viên ai nấy đều bắt đầu thay phiên nhau hỏi hắn dồn dập, hắn đều nức nở cố gắng trả lời.
Tống Tranh ngồi xem
Thái Bách Trung đổi trắng thay đen, thêm mắm dặm muối trong phút chốc đổ hết mọi chuyện lên người Lưu Lan, chỉ mới nghe từ một phía mà vợ yêu
của anh đã bị mấy ‘con bò’ kia mắng chửi không ngừng, thật tức chết anh
mà.
Lưu Lan biết chồng mình đang rất tức giận, cô nắm tay của anh vuốt ve, nghiêng người khẽ nói vào tai: “Anh đừng quá tức giận, cứ để
Thái Bách Trung diễn trò thêm một chút, đợi lát nữa tên khốn đó sẽ không nói được gì nữa đâu, em sẽ cùng Minh Nguyệt vạch trần bộ mặt thật của
hắn.”
Thái Bách Trung chậm rãi trả lời từng câu hỏi của
fan và phóng viên, trong lòng vui sướng khi đã lật ngược được tình thế,
bây giờ tâm điểm của sự chỉ trích không còn là hắn nữa mà là công ty
giải trí Cao Đạt và Lưu Lan.
Vui mừng chưa được bao lâu thì nụ
cười trên môi của Thái Bách Trung trở nên cứng đờ khi nghe một phóng
viên nữ hỏi: “Thế thì còn chuyện của nữ diễn viên Trương Minh Nguyệt thì sao? Tôi nghe nói cái chết của cô ấy có liên quan tới anh, nghe đâu
Trương Minh Nguyệt biết được bí mật động trời gì đó của anh nên anh đã
cho người động tay vào xe của cô ấy khiến chiếc xe phát nổ.”
Cả
hội trường lại một lần nữa bùng nổ, chấn động, tin tức này còn lớn, còn
kinh thiên động địa hơn cả chuyện ăn cắp bài hát nữa. Phóng viên lại bắt đầu hỏi dồn dập, quyết không tha cho chuyện này.
Quản lý khẽ
run, nuốt nước bọt sợ hãi, làm sao có thể? Làm sao nữ phóng viên đó lại
biết chuyện này? Cậu ta liếc nhìn Thái Bách Trung thấy sắc mặt của hắn
đã trắng bệch, môi mấp máy mãi vẫn không thốt ra được lời nào.
Thái Bách Trung cũng bị chấn kinh, hoảng sợ khi nghe nữ phóng viên đó hỏi,
trong lòng nghi hoặc đưa mắt nhìn quản lý. Hắn siết chặt hai bàn tay,
hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh đáp: “Cô nghe chuyện đó ở đâu
vậy? Tôi làm sao có thể làm ra mấy chuyện độc ác đó, cô đừng có đặt điều vu oan cho tôi, nếu cô còn nói như thế tôi sẽ kiện cô đấy.”