Lưu Lan cùng Trương Minh Nguyệt và trợ lý Đinh đến chỗ hẹn gặp Ngô Đại
Sơn, vốn dĩ Tống Tranh muốn đi cùng nhưng Lưu Lan nhất quyết không cho,
bắt anh phải ở lại bệnh viện, không nhìn thấy mấy vết bỏng thì thôi chứ
khi nhìn thấy rồi cô đau lòng, xót cho anh vô cùng. Tống Tranh đã dùng
cả thân thể để bảo vệ cho Lưu Lan không một chút thương tổn, mặc dù vết
bỏng không quá nghiêm trọng nhưng bị bỏng rất nhiều chỗ, không cẩn thận
sẽ để lại sẹo.
Ngô Đại Sơn có mặt tại chỗ hẹn, trong lòng vừa
mừng rỡ vừa có chút sợ sệt, không hiểu tại sao Lưu Lan lại đột nhiên đổi ý, thay đổi thái độ nhanh như thế, thấy Lưu Lan ông ta ngay tức khắc nở một nụ cười thật tươi: “Con gái! Cuối cùng con cũng nghĩ thông suốt
chấp nhận người ba này rồi, ba thật sự rất vui đấy.”
Lưu Lan
nhếch môi nở một nụ cười nhàn nhạt, cô không muốn vòng vo, tốn thời gian với loại người như Ngô Đại Sơn nên trực tiếp vào vấn đề chính: “Ông
muốn tiền cũng được thôi, chỉ cần ông nói thật tất cả mọi chuyện thì tôi sẽ cho ông tiền. Bây giờ, ông cùng tôi đến Lưu gia làm rõ mọi chuyện
thì tiền sẽ ngay lập tức đến tay của ông.”
Nụ cười trên môi của
Ngô Đại Sơn biến mất, nỗi sợ, chột dạ hiện rõ trên gương mặt của ông ta, Ngô Đại Sơn lắp ba lắp ba mở miệng nói: “Con… con đang nói cái gì vậy?
Làm rõ mọi chuyện gì chứ? Con vẫn chưa chịu chấp nhận sự thật sao? Con
gái! Con cố chấp quá rồi đấy.”
“Phải, tôi là một người
rất cố chấp, cứng đầu, vì vậy cho nên tôi muốn ông cùng tôi đi đến bệnh
viện xét nghiệm huyết thống một lần nữa, ông có đồng ý không?” Lưu Lan
thay đổi sắc mặt, nhìn thẳng vào mắt của Ngô Đại Sơn lạnh lùng đáp trả.
Ngô Đại Sơn đờ người, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng bất thành, Lưu Lan,Trương Minh Nguyệt và Đinh Thất đều thấy rõ sự căng thẳng, sợ hãi trên gương
mặt của ông ta. Trương Minh Nguyệt chống cằm, mỉm cười lên tiếng: “Ông
đừng cố che giấu nữa, chúng tôi biết rõ đứa con gái ruột của ông là ai
đấy. Lưu Bội Linh mới thật sự là con gái ruột của ông đúng không?”
“Sao cô biết?” Ngô Đại Sơn vừa thốt ra liền hoảng hốt lấy tay che miệng lại, hai mắt trừng trừng nhìn Lưu Lan và Trương Minh Nguyệt, ngay bây giờ
ông ta thật sự rất muốn lấy tay tát vào mặt mình một cái vì đã lỡ miệng.
Ngô Đại Sơn cảm thấy mọi chuyện đã không ổn rồi, Lưu Lan đã sớm biết hết
tất cả mọi chuyện, ông ta ở đây đôi co cũng vô ích, phải đi báo chuyện
này cho Đào Cẩm Xuân biết ngay. Ngô Đại Sơn đột nhiên đứng bật dậy chạy
ra bên ngoài, Lưu Lan, Trương Minh Nguyệt cùng trợ lý Đinh vội vàng đuổi theo nhưng ông ta đã leo lên taxi chạy đi mất.
Lưu Lan nhìn
chiếc điện thoại trong tay của mình, cô chỉ cần kéo Lưu Quân Tùng đi xét nghiệm huyết thống một lần nữa cùng với lời vừa nãy của Ngô Đại Sơn là
chuyện tiểu thư thật giả sẽ kết thúc, mẹ của cô sẽ không phải chịu mấy
lời khó nghe từ Lưu Quân Tùng và những người khác nữa.
Lưu gia
Đào Cẩm Xuân sau khi nghe Ngô Đại Sơn báo tin thì cả kinh, sợ hãi thốt lên: “Ông nói cái gì? Làm sao Lưu Lan lại có thể biết chuyện Bội Linh không
phải là con gái của Lưu Quân Tùng?” Vừa dứt lời, Đào Cẩm Xuân bỗng nhớ
ra chuyện mất tích của gã bác sĩ và nữ y tá kia, bây giờ bà ta dám chắc
chắn là có liên quan đến Lưu Lan rồi.
“Mẹ vừa mới nói cái gì vậy?” Lưu Bội Linh đẩy cửa chưa kịp bước vào đã nghe được chuyện
động trời, cô ta bàng hoàng, kinh sợ nhìn mẹ mình, thấy Đào Cẩm Xuân ấp a ấp úng, cô ta vội đóng cửa lại, không chấp nhận được sự thật này mà hỏi lại: “Những lời mẹ vừa nói là thật sao? Con không phải là con gái ruột
của ba? Không phải là thiên kim tiểu thư thật của Lưu gia?”
Đào
Cẩm Xuân mấp máy môi một lúc lâu vẫn không nói được gì, đứng trước sự
tra hỏi, chất vấn của Lưu Bội Linh bà ta mím môi im lặng, chần chừ khá
lâu mới nói ra sự thật: “Phải, con không phải là tiểu thư thật sự của
Lưu gia, vào cái ngày đi xét nghiệm huyết thống mẹ đã cho người mua
chuộc bác sĩ và y tá. Ngô Đại Sơn không phải là ba ruột của Lưu Lan mà
là ba ruột của con, Lưu Lan mới là tiểu thư hàng thật giá thật của Lưu
gia.”
Lưu Bội Linh bàng hoàng, không thể tin và chấp nhận được sự thật kinh hoàng này, làm sao có thể chứ? Cô ta tuyệt đối không chấp
nhận gã đàn ông mê cờ bạc, tham tiền như Ngô Đại Sơn là ba mình, chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng bị Lưu Quân Tùng đuổi ra khỏi nhà, không còn sống
một cuộc sống giàu sang, sung sướng thì Lưu Bội Linh cảm thấy sợ hãi
không thôi, cô ta làm sao có thể sống nghèo khổ được chứ?
“Lúc
nãy mẹ nói Lưu Lan đã biết được sự thật này rồi đúng không? Như vậy
chúng ta phải làm sao đây? Con không muốn ra khỏi Lưu gia đâu. Mẹ! Mẹ
hãy mau nghĩ cách gì đi, cho Lưu Lan biến mất khỏi thế gian này luôn
cũng được, tuyệt đối đừng để chị ta đe dọa đến vị trí của con.” Lưu Bội
Linh nắm lấy cánh tay của Đào Cẩm Xuân cuống quýt, lo lắng nói, làm cách nào cũng được miễn sao đừng để Lưu Lan quay trở về Lưu gia chiếm cái
danh tiểu thư này của cô ta.
“Mẹ đã cho người phóng hỏa quán nó
rồi nhưng nó mạng lớn được Tống Tranh cứu ra, người của mẹ cũng bị cảnh
sát bắt, con yên tâm bà ta sẽ không khai ra gì đâu vì con trai bà ta
đang trong tay mẹ.”
Lưu Bội Linh thở phào, trong đầu bắt đầu tính kế, tìm cách khiến cho Lưu Lan biến mất mãi mãi, chỉ như thế cô ta mới
giữ được cái vị trí tiểu thư Lưu gia.
Ngày hôm sau, Đinh Thất đột nhiên dẫn một thiếu niên đến bệnh viện, Lưu Lan
đưa mắt nhìn người con trai ấy trong đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi to
đùng, cô cất giọng hỏi: “Trợ lý Đinh! Người này là ai vậy?”
Tay
của Tống Tranh không ngừng vuốt ve bàn tay của vợ mình, lên tiếng: “Cậu
ta là con trai của bà Xuân, người của anh đến tìm cậu ta thì vô tình
phát hiện cậu ta đang bị người của Đào Cẩm Xuân truy sát nên anh đã bảo
bọn họ cứu và đưa cậu ta đến đây.”
Ngay cả người của mình mà Đào
Cẩm Xuân còn không tha nữa sao? Bà ta là đang muốn giết người diệt khẩu? Không chỉ Lưu Lan mà mọi người ở đó cũng nổi da gà, rùng mình trước độ
ác độc, tàn nhẫn của Đào Cẩm Xuân, bà ta không phải là con người nữa
rồi.