Rất nhanh Đinh Thất đã gọi lại báo cho Tống Tranh biết: “Chủ tịch! Khi
xảy ra hỏa hoạn ngoại trừ Hoài Vĩ cuống cuồng chạy ra thì còn có một
người phụ nữ nữa ạ.” Cậu gửi một tấm ảnh được cắt ra từ camera cho chủ
tịch của mình xem.
Tống Tranh phóng to hình ảnh của người phụ nữ
đó lên xem, bức ảnh mờ mờ khiến anh không thể nhìn rõ được mặt của bà
ta, nhưng vết bớt trên mặt của người phụ nữ đó Tống Tranh lại thấy rõ
mồn một, trong đầu của anh ngay tức khắc nhớ lại lời khai của những kẻ
tấn công xe cấp cứu lúc trước.
Đúng lúc này, Trương Minh Nguyệt
từ bên ngoài đi vào bên trong, vô tình nhìn thấy bức ảnh cô chớp chớp
mắt ngay lập tức thốt lên: “Đây không phải là dì Xuân của quán tôi hay
sao?”
“Dì Xuân?” Tống Tranh nhíu mày nghi hoặc hỏi lại: “Quán
tuyển người phụ nữ này từ khi nào thế? Sao trước giờ tôi chưa từng
thấy?” Nếu anh chỉ đến một hai lần thì không nói nhưng hầu như ngày nào
anh cũng đến cả, làm sao có thể không gặp lần nào được chứ?
Trương Minh Nguyệt bĩu môi xùy một tiếng, ngay lập tức đáp lại: “Dì Xuân phụ
trách rửa đồ ở bên trong, mỗi lần anh đến quán trong mắt chỉ có Lan Lan, xem những người ở đấy thành không khí, ngoại trừ Lan Lan anh có chú ý
đến ai bao giờ đâu mà hỏi.”
Lê Trọng Hưng mím môi khẽ cười,
chuyện này không ai có thể phản bác được, ngay cả anh khi đến cùng Tống
Tranh cũng bị người bạn thân này xem thành không khí, trong mắt ngoài vợ ra thì Tống Tranh đều xem thành hư vô.
Tống Tranh há miệng muốn
nói thì bỗng nghe thấy động tĩnh từ giường bên cạnh, hai mắt của anh
sáng lên vội xuống giường đi đến giường bệnh bên cạnh, thấy đôi mắt của
Lưu Lan từ từ mở ra, Tống Tranh mừng rỡ, dịu dàng cất giọng: “Lan Lan!
Em tỉnh rồi sao?” Anh kéo Lê Trọng Hưng lại, hai mắt vẫn tập trung vào
vợ, không nhìn Lê Trọng Hưng, tiếp tục nói: “Cậu mau kiểm tra cho vợ tớ
đi.”
Lê Trọng Hưng lắc đầu bất lực, không còn lời nào để nói với
người bạn thân này của mình nữa, anh chầm chậm tiến tới kiểm tra cho Lưu Lan, sau đó khẳng định, nhấn mạnh từ chữ với Tống Tranh là cô không còn vấn đề gì nữa, đã ổn rồi, nằm hết ngày hôm nay có thể xuất viện luôn
cũng được.
Thấy sức khỏe Lưu Lan đã không còn vấn đề gì, Tống
Tranh mới hỏi đến chuyện tối hôm qua. Lưu Lan nhớ lại mà kinh hoàng, sợ
hãi, cô chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Tống Tranh, Trương Minh Nguyệt và Lê Trọng Hưng nghe.
Trương Minh Nguyệt nghe xong thì kinh sợ
không thôi, cô rùng mình, nổi hết cả da gà. Đáy mắt của Tống Tranh tối
sầm lại, u ám vô cùng, anh hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, nếu
không anh sẽ đi bắt và đánh chết kẻ đứng sau đó mất.
Trải qua
chuyện suýt nữa thì mất mạng, Lưu Lan mới nhận ra bà Xuân là ai, ngay
chính khoảnh khắc bà ta phóng hỏa cô dường như đã nhận ra bà ta là ai
rồi, nhưng mọi chuyện đã quá muộn Lưu Lan đã bị ngọn lửa giam cầm suýt
nữa thì bị thiêu rụi. Cô mím môi nhìn mọi người rồi mở miệng nói: “Hình
như em biết bà Xuân là ai rồi.”
Tống Tranh đưa tay véo
mặt của vợ mình một cái, nét mặt đã dãn ra được đôi chút: “Tới bây giờ
em mới phát hiện ra à? Ngay từ lúc anh thấy vết bớt của bà ta qua camera thì anh đã đoán ra được rồi, bà ta chính là người mà cảnh sát đang điều tra trong vụ tấn công xe cấp cứu đấy, nói đến đây anh nghĩ chắc em cũng đã biết người đứng sau là ai rồi phải không?”
Lưu Lan gật gật
đầu, cô mà còn không biết nữa thì chính là kẻ ngu ngốc nhất trên đời
này. Trương Minh Nguyệt cùng Lê Trọng Hưng nghe xong cũng đã đoán ra
được, không ngờ Đào Cẩm Xuân lại có thể độc ác tới mức độ phóng hỏa giết người.
Tống Tranh nhận được cuộc gọi từ trợ lý Đinh, anh nghe
xong chỉ đáp lại ba chữ tôi biết rồi sau đó cúp máy, anh báo tin lại cho mọi người biết: “Bà Xuân đã bị cảnh sát bắt lại rồi, theo tình hình
hiện tại có lẽ bà Xuân sẽ không khai ra bất cứ điều gì, chúng ta phải
tìm được điểm yếu của bà ta, chỉ như thế bà ta mới hợp tác với chúng
ta.”
“Em nhớ không nhầm thì bà Xuân có một người con trai cũng
trạc tuổi chúng ta thì phải, có lẽ đây là điểm yếu duy nhất của bà ta.”
Lưu Lan không nhanh không chậm lên tiếng, cô nhớ có một lần vô tình nghe bà Xuân nói chuyện với con trai, nói chuyện cứ lén lén lút lút ban đầu
cô không hiểu tại vì sao nhưng bây giờ thì Lưu Lan đã hiểu rồi, có lẽ bà ta sợ mọi người biết điểm yếu là con trai của mình nên mới như thế.
Tống Tranh gật gù nhắn lại cho Đinh Thất, mọi người đều đã biết người đứng
sau bà Xuân là ai nhưng lại không thể nói suông với cảnh sát như thế
được, phải để chính miệng bà ta khai ra kẻ đứng sau là Đào Cẩm Xuân.
Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bị mở tung ra, Lưu Lan thấy người bước vào là mẹ của mình thì sửng sốt, kinh ngạc: “Mẹ!” Cô đảo mắt nhìn sang Lê Trọng
Hưng và Trương Minh Nguyệt thì thấy hai người họ lắc lắc đầu, nếu hai
người bọn họ không nói gì thế thì tại sao mẹ cô lại biết mà đến đây chứ?
Phương Ngọc Mai tiến đến với vẻ mặt khó coi, tức giận, trước tiên bà kiểm tra, quan sát con gái và con rể, xác nhận cả hai đều không sao mới an tâm
nhưng vẫn đau lòng khi thấy vết bỏng trên người của Tống Tranh. Tống
Tranh thấy mẹ vợ đang nhìn vết thương trên tay của mình thì cười cười
trấn an: “Mẹ đừng lo lắng, con không sao đâu ạ.”
Phương Ngọc Mai
ngồi xuống giường bệnh của Lưu Lan, bà mím môi hừ một tiếng, cất tiếng
nói: “Các con hay thật, giấu mẹ nhiều chuyện lớn đến như thế.” Nếu không phải hôm nay bà xin bác sĩ dùng điện thoại thì chắc chắn vẫn còn chưa
biết những chuyện đã xảy ra, cái gì mà tiểu thư thật giả rồi quán cà phê của con gái bị cháy rụi. Bà nắm lấy tay của con gái, nét mặt cực kỳ
nghiêm túc khẳng định: “Lan Lan! Mặc dù Lưu Quân Tùng không xứng làm ba
của con nhưng con đích thực là con gái của ông ta.”
Lưu Lan mỉm
cười gật đầu: “Con biết, tất cả mọi chuyện đều do Đào Cẩm Xuân dựng lên, bây giờ con chỉ cần để người đàn ông kia nói ra sự thật là được rồi ạ.” Trong đầu của Lưu Lan bất chợt nảy ra một ý, cô quay sang nói với Tống
Tranh: “Anh giúp em hẹn Ngô Đại Sơn, nói với ông ta là em giúp ông ta
trả hết nợ.”
Tống Tranh nâng mày nhìn vợ của mình, rất nhanh đã
hiểu ý, khóe môi của anh cong lên, đầu gật gù nhanh chóng nhắn cho trợ
lý Đinh liên lạc với Ngô Đại Sơn.