Đào Cẩm Xuân vừa thốt ra xong liền hốt hoảng che miệng mình lại, lần này thì xong rồi, bí mật bà che giấu bấy lâu nay bị lộ rồi.
“Bà mới vừa nói cái gì cơ? Ai là con gái của tôi? Ý của bà là đứa nhỏ hiện
tại ở Lưu gia là con của tôi và bà?” Ngô Đại Sơn kinh hách, miệng không
ngừng hỏi, thấy Đào Cẩm Xuân hốt hoảng, im lặng ông ta liền dám khẳng
định lời bà ta vừa nói là thật, trong lòng vui sướng muốn nhảy nhót tưng bừng khi biết bản thân mình còn có con gái.
“Biết rồi thì im
miệng lại cho tôi, tôi vất vả che giấu chuyện này suốt hai mươi mấy năm, nếu ông dám tiết lộ cho ai biết tôi sẽ không tha cho ông đâu.” Đào Cẩm
Xuân trợn trừng hai mắt, nghiến răng đe dọa. Trong đầu của bà ta bỗng
lóe lên một suy nghĩ, bà ta thừa biết Ngô Đại Sơn tuy ham mê cờ bạc
nhưng là một người rất yêu thích trẻ con, chắc chắn bây giờ ông ta đang
rất vui khi biết mình có con gái, nếu đã vậy thì bà ta sẽ không ngại lợi dụng điểm yếu này khiến Ngô Đại Sơn nghe lời mình.
“Yên tâm, tôi làm sao có thể để con gái của mình gặp bất lợi được chứ?” Ngô Đại Sơn cười tươi đáp.
Đào Cẩm Xuân nhếch môi cười đắc ý, bà ta bắt đầu kể xấu Lưu Lan, cô bắt
nạt, chèn ép con gái bà ta như thế nào? Rồi giật người mà con gái bà ta
yêu ra sao, Đào Cẩm Xuân nói y như thật. Mục đích của Đào Cẩm Xuân chính là mượn tay Ngô Đại Sơn trừ khử Lưu Lan.
Tại biệt thự, trợ lý Đinh cầm xấp thông tin về người đàn ông trung niên mà
lúc trước Tống Tranh đã căn dặn điều tra, tư liệu đã tra ra từ lâu nhưng do xảy ra quá nhiều chuyện nên chủ tịch của cậu vẫn chưa xem đến.
Đinh Thất đặt xấp tư liệu đã tra được lên bàn cho Tống Tranh: “Chủ tịch! Tư
liệu mà ngài đã căn dặn điều tra về người đàn ông đã lén lút gặp Đào Cẩm Xuân đây ạ.”
Tống Tranh cầm xấp tư liệu lên xem, hai mắt của anh nheo lại chăm chú đọc những thông tin quan trọng, Ngô Đại Sơn năm mươi
tuổi, đã từng đi tù vì tội trộm cắp, cờ bạc và ngộ sát, vừa mới ra tù
thời gian gần đây, cùng quê với Đào Cẩm Xuân, đọc đến đây anh nhíu mày
nghi hoặc, nếu như chỉ cùng quê thì có gì phải lén lút gặp nhau? Chắc
chắn có điều mờ ám, Tống Tranh đặt xấp tư liệu xuống bàn, nghiêm túc
nói: “Cậu cho người tiếp tục điều tra mối quan hệ giữa Đào Cẩm Xuân và
người đàn ông này, tôi thấy không chỉ đơn giản là cùng quê thôi đâu.”
“Tôi hiểu rồi ạ, tôi sẽ cho người điều tra ngay.” Đinh Thất hiểu ý tứ trong
lời nói của sếp mình, ngay cả cậu còn nghi ngờ thì huống chi là sếp của
cậu.
Bây giờ Tống Tranh đã tìm được Lưu Lan, cô đã hứa là sẽ
không trốn tránh anh nữa nên anh phải quay về Tống thị tiếp tục làm việc để ba anh quay về chăm sóc mẹ. Tống Tranh cũng rất muốn chăm sóc cho mẹ mình nhưng bà vẫn còn tức giận, từ lúc phát hiện chuyện hợp đồng hôn
nhân cho đến nay bà chưa chịu gặp anh.
Hà Yên Thư đau lòng đến
ngã bệnh, ban đầu chỉ là mấy bệnh thông thường nhưng bà còn có tâm bệnh
khiến cho bệnh mãi vẫn không khỏi, càng không muốn gặp con trai, chỉ cần gặp đứa con trời đánh này là bà lại tức giận, nghĩ đến chuyện kết hôn
giả ngay.
Hà Yên Thư từ miệng Tống Quốc An biết được mọi
chuyện của Lưu Lan, bề ngoài bà vẫn cứng miệng không chịu tha thứ nhưng
bên trong đã mềm lòng, bà nghe chồng nói con dâu hiện tại không có tiền, rời đi không có một đồng liền đau xót, không có tiền thì ăn uống rồi ở
ra sao? Bây giờ cho dù có quán cà phê không sợ đói nữa nhưng cũng không
được như lúc trước, sau này có gặp lại không khéo con dâu bà sẽ gầy như
bộ xương khô, càng nghĩ càng chua xót, đau lòng.
Chiều tối, Tống
Tranh về Tống gia thăm mẹ mình nhưng bà vẫn nhất quyết không chịu gặp,
anh ở lại một lúc rồi lủi thủi đi về. Hà Yên Thư từ trên phòng nhìn
xuống thấy con trai chỉ mới mấy ngày đã ốm như cây tre thì không khỏi
nhíu chặt hai mày, tức giận nói với chồng: “Ông đi nói với nó ăn uống
điều độ lại cho tôi, tôi vất vả sinh nó ra bây giờ nó lại tự hành hạ
mình như thế à? Gầy như thế, xấu xí như thế thì con dâu tôi sao có thể
quay về bên cạnh nó được chứ?”
Tống Quốc An bật cười thành tiếng, vuốt lưng cho vợ hạ hỏa, đầu gật gật đáp lại: “Được được, tôi sẽ nói
với nó ngay, bà đừng tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe, bà có gì tôi
lại đau lòng chết mất.”
Hà Yên Thư bĩu môi hừ một tiếng quay trở về giường: “Già rồi mà còn nói mấy câu sến súa chết đi được.”
Ông cười lớn muốn đáp lại nhưng thôi, lỡ chọc vợ mình tức giận thì lại khó dỗ dành, vợ ông mỗi lần tức giận đều rất đáng sợ.
Lưu Quân Tùng đang bận đầu tắt mặt tối với công việc, về đến nhà rồi vẫn
phải cố làm việc kéo Lưu thị quay về như trước, hiện giờ chỉ cần một
phút lơ là cũng có thể sụp đổ như chơi. Thư ký bất ngờ gọi đến cho ông,
ông vừa nghe máy thư ký đã vội vàng nói: “Chủ tịch! Trên mạng xuất hiện
một tin tức liên quan đến Lưu gia, hiện tại trên mạng đang bàn tán rất
nhiều về chuyện này, tôi đã gửi trang tin tức đó vào điện thoại cho ngài rồi, ngài mau xem đi ạ.”
Lưu Quân Tùng tạm dừng công việc, mở
điện thoại xem tin tức, cả người ông chấn động, cả kinh, hai mắt trợn
ngược khi đọc tin tức trên mạng, cái gì mà thiên kim Lưu gia không phải
là con ruột của chủ tịch tập đoàn Lưu thị chứ? Ai đi đăng tin tầm bậy
tầm bạ thế? Phía dưới tin tức có rất nhiều người bình luận bảo nếu muốn
biết thì đi xét nghiệm là biết ngay. Đọc xong hết tất cả, Lưu Quân Tùng
giận dữ đặt mạnh điện thoại xuống bàn: “Kẻ nào to gan dám tung tin bậy
bạ vậy? Hết chuyện để bịa đặt rồi hay sao?”
Đào Cẩm Xuân vừa bước vào phòng đã thấy Lưu Quân Tùng giận dữ đập điện thoại lên bàn, bà tiến đến cất giọng hỏi han: “Có chuyện gì mà ông lại giận dữ như thế? Công
việc không thuận lợi à?”
“Không biết kẻ nào đăng tin lên mạng nói tôi đang nuôi con gái của người khác, một trong hai người con của tôi
là con của kẻ khác, tôi bị người ta đổ vỏ, bà nói xem tôi có điên không
chứ?” Lưu Quân Tùng tức điên cả người, đừng để ông biết kẻ tung tin là
ai nếu không ông nhất định sẽ không tha cho kẻ đó.
Đào Cẩm Xuân
giật mình thon thót, cả người cứng đờ, trong lòng dâng lên cảm giác lo
sợ, bất an. Là ai chứ? Là ai đã tung ra tin này? Kẻ đó đã biết được
những chuyện gì rồi? Chuyện này ngoài bà và Ngô Đại Sơn thì không còn ai biết nữa cả, làm sao kẻ đó biết được chứ? Ngay cả Lưu Bội Linh Đào Cẩm
Xuân cũng không có nói, không được, bà nhất định phải cho người mau
chóng tìm ra người tung tin trước Lưu Quân Tùng, bà sẽ không ngại xuống
tay với người khác nếu như kẻ đó dám cản đường, gây ra điều gì bất lợi
cho mình, bất kể là ai.