Triệu Hoàng Phú cùng Lê Trọng Hưng thấy Tống Tranh cứ uống rượu mà không nói lời nào, hai người nhìn nhau khó hiểu, Lê Trọng Hưng nhíu mày ngăn
bạn mình lại không cho uống rượu nữa: “Có chuyện gì mà cậu cứ uống rượu
mãi thế, hẹn bọn này ra đây chỉ để nhìn cậu uống rượu vậy à?”
“Chỉ uống một chút thôi không say đâu, tôi làm sao có thể để mình say trong
khi lát nữa còn có chuyện quan trọng phải làm.” Tống Tranh đặt ly rượu
xuống bàn quơ quơ tay nói, tâm trạng của anh bây giờ cứ như tàu lượn
siêu tốc vậy lúc lên lúc xuống: “Ba mẹ tớ phát hiện ra chuyện tớ và Lưu
Lan kết hôn giả rồi, mẹ tớ đã nhìn thấy bản hợp đồng hôn nhân đó.”
“Cái gì?” Lê Trọng Hưng, Triệu Hoàng Phú không hẹn cùng nhau thốt lên, mặc
dù không phải chuyện của hai người nhưng cả hai cũng thấy căng thẳng vô
cùng, Triệu Hoàng Phú nuốt nước bọt hỏi: “Mẹ cậu rất tức giận đúng
không? Bây giờ cậu và Lưu Lan định làm thế nào?”
Nghĩ đến một lát nữa quay về nói rõ tâm ý của mình cho Lưu Lan biết, khóe môi của Tống
Tranh không nhịn được mà cong lên, hai mắt cũng tràn ngập ý cười, mong
chờ: “Mẹ tớ thì tớ bó tay rồi chỉ có thể đợi bà ấy nguôi giận thôi, về
Lưu Lan tớ định lát nữa về sẽ thổ lộ tình cảm cho cô ấy biết.”
“Thế là từ giả thành thật rồi? Tớ tự nhiên thấy tiếc vì không thể tận mắt
thấy cậu tỏ tình. Một người suốt ngày trưng cái mặt như có ai thiếu nợ,
nói chuyện thì khô khan, thẳng như ruột ngựa không biết sẽ tỏ tình như
thế nào? Chắc buồn cười lắm nhỉ?” Triệu Hoàng Phú không thể tưởng tượng
ra được dáng vẻ Tống Tranh tỏ tình được, nó cứ mắc cười làm sao ấy.
Nhìn đồng hồ đã gần bảy giờ tối rồi, Tống Tranh hừ một tiếng đứng dậy đáp:
“Cậu sẽ không bao giờ được thấy cảnh tượng tớ tỏ tình đâu, cũng đã muộn
rồi tớ phải quay về đây.”
Cả hai nhìn theo Tống Tranh, vẻ mặt
hoang mang rồi nhìn xuống đồng hồ đeo trên tay mình, Lê Trọng Hưng nghi
ngờ cái đồng hồ của mình có vấn đề rồi: “Là đồng hồ của tớ có vấn đề
sao? Giờ này còn chưa được bảy giờ nữa, muộn là muộn thế nào?”
“Tớ suýt nữa thì tưởng mình mất khái niệm về thời gian rồi, mấy kẻ đang yêu khó hiểu thật.” Triệu Hoàng Phú lắc đầu bó tay với Tống Tranh, cảm thấy bây giờ mình chưa nên yêu đương, yêu vào rồi không khéo đầu óc lại có
vấn đề giống hai người bạn của mình.
Về đến biệt thự, Tống Tranh
thấy Lưu Lan ngồi ở phòng khách chờ mình thì tâm trạng tốt lên rất
nhiều, anh cười cười tiến đến ngồi xuống bên cạnh của cô, lời nói chưa
kịp thốt ra khỏi miệng thì anh đã thấy tờ giấy ly hôn nằm trên bàn, phía dưới còn có cả chữ ký của Lưu Lan, hai mắt của Tống Tranh tối sầm lại,
nụ cười trên môi cũng cứng đờ, không tin vào mắt mình, hỏi: “Tờ giấy này là có ý gì đây? Em muốn ly hôn với tôi?”
“Như anh đã thấy đấy,
trong hợp đồng ghi rất rõ nếu chuyện này bị phát hiện thì sẽ ly hôn, tôi đã làm đúng theo những gì trong hợp đồng đã ghi, tôi đã ký tên rồi chỉ
còn thiếu chữ ký của anh thôi.” Lưu Lan đặt bản hợp đồng hôn nhân lên
bàn, lạnh lùng trả lời.
Tống Tranh nắm chặt lấy cánh tay của Lưu
Lan, đôi mắt hừng hực lửa giận hỏi: “Có phải em đã chờ ngày này lâu lắm
rồi không? Em đã muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi tôi từ lâu rồi phải
không?”
“Phải, ngay từ khi tôi nhận ra bản thân nên từ bỏ tình
cảm của mình đối với anh thì tôi đã muốn chấm dứt cái hợp đồng này rồi,
tôi cảm thấy mệt mỏi trong mối quan hệ này.” Lưu Lan gật đầu, dứt khoát
đáp lại, hiện tại tình cảm của cô đối với anh đã không còn sâu đậm, cô
muốn nhân cơ hội này cắt đứt hoàn toàn.
“Em dễ dàng từ bỏ tình cảm của mình như thế sao? Thật sự không còn một chút tình cảm gì
với tôi?” Tống Tranh không tin những gì mà Lưu Lan đã nói, anh có thể
cảm nhận được cô vẫn còn một chút tình cảm với mình, anh muốn níu giữ
lại chút tình cảm đó.
“Tôi…” Lưu Lan chưa kịp nói thì như bị hóa
đá khi Tống Tranh bất ngờ kéo cô lại hôn, cô không ngờ là anh lại cưỡng
hôn mình, Lưu Lan dùng sức đẩy mạnh anh ra, lớn tiếng quát: “Tống Tranh! Anh bị điên rồi à?”
Tống Tranh ôm chặt lấy Lưu Lan, giọng nói
như nghẹn lại, cầu xin, năn nỉ cô: “Đừng ly hôn có được không? Đừng rời
đi, hãy ở lại bên cạnh tôi, tôi biết bản thân mình lúc trước rất khốn
nạn, đối xử tệ với em nhưng bây giờ đã khác rồi, tôi thật sự rất cần
em.”
Trái tim của Lưu Lan rung động mãnh liệt trước lời nói của
Tống Tranh, trong phút chốc cô trở nên chần chừ, do dự không còn dáng vẻ dứt khoát như ban đầu. Ngay chính khoảnh khắc Lưu Lan do dự, hình ảnh
kiếp trước như một cuốn băng tua ngược hiện lên trong đầu của cô, nó ám
ảnh mỗi khi trái tim Lưu Lan rung động rước Tống Tranh, cô không thể
vượt qua cái bóng ma này.
Lưu Lan đẩy nhẹ người của Tống Tranh
ra, đau lòng, khó chịu dứt khoát lắc đầu với anh như một câu trả lời. Cô đứng dậy bước nhanh lên trên phòng, cánh cửa vừa khép lại nước mắt ngay tức khắc tuôn ra lăn dài trên gương mặt của cô, có lẽ Lưu Lan đã gặp
đúng người nhưng lại sai thời điểm. Tống Tranh và cô nên gặp nhau vào
thời điểm cả hai thật sự đủ trưởng thành, khi Tống Tranh không còn bị
gia đình giục kết hôn, nhạy bén nhận ra tình cảm của mình sớm hơn và khi Lưu Lan đủ kiên trì, mạnh mẽ hơn trong tình yêu.
Tống Tranh vẫn
ngồi ở đấy gục mặt xuống, chỉ cần để ý kỹ thì nhất định sẽ thấy được
nước mắt còn đọng lại trên mặt của anh, nhìn tờ giấy ly hôn ở trên bàn
anh thẳng tay xé bỏ nó, muốn anh ký tên ly hôn là chuyện không bao giờ
xảy ra, Tống Tranh sẽ theo đuổi lại Lưu Lan, nhất định sẽ khiến cho cô
yêu anh thêm một lần nữa.
Sau khi bình tâm lại, Lưu Lan
lấy điện thoại gọi cho Trương Minh Nguyệt, bên kia Trương Minh Nguyệt
đang trốn trợ lý ăn vặt thì nhận được điện thoại của bạn thân liền dừng
ăn, lau tay nghe máy. Lưu Lan mím môi, cố gắng dùng giọng điệu bình
thường nhất để bạn thân không nghe ra được điều gì: “Minh Nguyệt! Sáng
sớm mai cậu đến đón tớ có được không?”
Mặc cho Lưu Lan đã che
giấu nhưng Trương Minh Nguyệt vẫn nhạy bén phát hiện giọng nói của Lưu
Lan kỳ lạ, dường như là mới khóc xong thì phải: “Cậu vừa khóc sao? Có
chuyện gì vậy? Cậu đừng làm tớ sợ nha.”
“Chuyện kết hôn giả của
tớ và Tống Tranh đã bị mẹ của anh ấy phát hiện, tớ đã quyết định ly hôn
với anh ấy.” Lưu Lan chậm rãi nói cho bạn thân mình biết chuyện vừa xảy
ra, bề ngoài cô mong chờ, kiên quyết ly hôn nhưng khi nói đến thì lại
thấy khó chịu ở trong tim.
Trương Minh Nguyệt chấn kinh, hận
không thể chạy đến biệt thự gặp và an ủi bạn thân của mình ngay lập tức: “Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Cậu đừng khóc nữa nha, sáng
sớm mai tớ sẽ đến đón cậu ngay.” Bây giờ cô mà nghe tiếng khóc của Lưu