Cả Tống Tranh và Lưu Lan vì quá vui mừng mà không hề để ý đến ở một góc gần đó vừa có một bóng đen biến mất.
Xe cấp cứu đang trên đường vận chuyển trái tim đến bệnh viện thì bất ngờ
có một chiếc xe từ đâu xuất hiện lao đến rất nhanh, tài xế xe cấp cứu
hoảng hốt vì né tránh mà đâm vào dải phân cách, rất may ông không bị
chấn thương quá nặng, tài xế biết vẫn còn người đang đợi mình mang trái
tim đến cứu mạng, không dám chậm trễ dù chỉ một giây ông gấp gáp tìm
điện thoại gọi báo cho bệnh viện biết tin mình gặp tai nạn nhờ người đến cứu.
Lê Trọng Hưng sau khi nhận được tin liền vội vã chạy đến
báo cho Tống Tranh cùng Lưu Lan biết. Tống Tranh ngay lập tức gọi cho
đội vệ sĩ của mình, Lưu Lan thấy anh đi thì gấp gáp nói: “Tôi cũng muốn
đi nữa.” Cô muốn bảo vệ cho trái tim ấy, dùng cả tính mạng để bảo vệ để
trái tim có thể một lần nữa đập trong lồng ngực của mẹ mình.
“Không cần đâu, chân của cô không tiện hơn nữa chuyện này rất nguy hiểm, cô cứ ở đây với mẹ đi, tôi nhất định sẽ mang trái tim đến đây an toàn.” Tống
Tranh lắc đầu phản đối Lưu Lan đi theo, mặc dù Lê Trọng Hưng chỉ nói xe
cấp cứu gặp tai nạn trên đường nhưng anh có cảm giác chuyện này không
đơn giản, anh phải tuyệt đối thận trọng mang đội vệ sĩ riêng theo là
điều cần thiết.
Dứt lời, Tống Tranh nhanh chóng rời đi để lại cho Lê Trọng Hưng một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu, anh khó hiểu hỏi Lưu
Lan: “Chỉ đến đó mang tim về đây thôi có gì nguy hiểm mà Tống Tranh phải gọi cả một đội vệ sĩ đi theo vậy?”
“Chỉ là đề phòng thôi, anh
cũng biết chuyện có người đến tìm mẹ tôi sau đó mẹ tôi liền rơi vào hôn
mê sâu rồi đó, nếu đã có người muốn hại mẹ tôi thì chuyện tai nạn này e
là cũng không đơn giản là một vụ tai nạn bình thường thôi đâu, cẩn thận
vẫn hơn.” Ngay từ lúc Lưu Lan nghe được xe cấp cứu xảy ra tai nạn thì đã thấy không bình thường rồi, cô vốn định nói với Tống Tranh nhưng thật
không ngờ anh cũng có chung suy nghĩ với cô.
Lê Trọng Hưng gật gù hiểu ra, không ngờ còn có chuyện nguy hiểm như thế, anh thật sự không
nghĩ sâu được như hai người, quả nhiên vợ chồng luôn có cùng tần số với
nhau.
Đội vệ sĩ rất nhanh đã có mặt bám sát theo xe của Tống
Tranh, đến nơi xảy ra tai nạn anh nhanh chóng mang hộp bảo quản trái tim lên xe của mình, tài xế cũng lên xe cùng anh chạy đến bệnh viện. Đúng
như Tống Tranh đã dự đoán, vụ tai nạn quả thật là có người đứng sau gây
ra, khi anh vừa khởi động xe chạy đi thì phía sau đã có một chiếc xe bám theo. Tài xế liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu thấy chiếc xe đó ngay
tức khắc phản ứng mạnh: “Là chiếc xe đó, chính chiếc xe đó đã bất ngờ
xuất hiện khiến tôi phải lạng tay lái đâm vào dải phân cách, cũng may
tôi mạng lớn không là chết từ lâu rồi.”
Tống Tranh mặt không cảm
xúc chỉ khẽ gật đầu với ông sau đó gọi cho vệ sĩ: “Chia ra hai đội nhỏ,
một đội xử lý chiếc xe bám đuôi đó, đội còn lại theo sát tôi đến bệnh
viện.”
“Rõ.” Đội trưởng đội vệ sĩ bên kia nhanh chóng đáp lại.
Mặc dù có vệ sĩ chạy theo bảo vệ phía sau nhưng Tống Tranh vẫn phải mất một lúc lâu mới có thể an toàn đến bệnh viện. Lưu Lan cùng Lê Trọng Hưng đã đứng đợi ở sảnh từ trước, vừa thấy anh an toàn mang tim về đến thì mừng rỡ, Lê Trọng Hưng tiếp nhận hộp bảo quản trái tim sau đó cùng các bác
sĩ khác chuẩn bị phòng phẫu thuật.
Lưu Lan bất ngờ ôm chầm lấy
Tống Tranh, đôi mắt đỏ hoe xúc động, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều.” Sau đó đột nhiên đẩy nhẹ Tống Tranh ra nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt, trong ánh mắt tràn ngập sự lo lắng xác nhận anh
không sao mới thở phào nhẹ nhõm: “Thật tốt quá, anh không sao, không bị
thương chỗ nào cả.”
Khi nãy Lưu Lan nhìn thấy phía sau Tống Tranh có vệ sĩ đi theo bảo vệ nghiêm ngặt là cô biết đã xảy ra chuyện, trái
tim cô lơ lửng sợ anh bị thương, khi biết Tống Tranh không sao cả người
cô mới nhẹ hẳn đi, anh bắt đầu kể lại mọi chuyện đã diễn ra cho cô biết.
Lưu Lan nghe xong sắc mặt tái nhợt hẳn đi, cô không ngờ bọn chúng lại liều
như thế, bất chấp mọi thứ chỉ vì muốn ngăn cản mẹ cô phẫu thuật. Rốt
cuộc là ai lại có thể độc ác đến mức sẵn sàng hy sinh người khác để có
thể đạt được mục đích của mình? Là Đào Cẩm Xuân? Ngoại trừ bà ta cô thật sự không nghĩ ra ai khác nữa.
Đội trưởng đội vệ sĩ sau khi nghe
điện thoại liền tiến đến báo với Tống Tranh: “Ông chủ! Người của chúng
ta đã bắt được những kẻ gây tai nạn rồi ạ, hiện tại đang đưa bọn chúng
đến đồn cảnh sát.”
“Tôi biết rồi, đợi sau khi mẹ vợ tôi phẫu
thuật xong tôi sẽ đến gặp những kẻ đó.” Tống Tranh lãnh đạm nói, lần này anh quyết phải tra ra kẻ đứng sau gây ra vụ tai nạn này là ai, bây giờ
là mẹ vợ của anh vậy sau này có phải sẽ đến lượt Lưu Lan hay không?
- -----------------------------------------------
Lưu gia
Lưu Bội Linh đang chuẩn bị đi chơi thì giật mình khi nghe thấy tiếng đổ vỡ
trong phòng của Đào Cẩm Xuân, cô ta vội vàng chạy lên xem, vừa mở cửa đã bị hết hồn, trên sàn đều là đồ đạc bị vỡ: “Mẹ! Mẹ bị làm sao vậy? Ai đã chọc mẹ giận thế này?”
“Không gì đâu, mẹ chỉ tức giận mấy chuyện không đâu thôi, con không cần phải để tâm đến.” Đào Cẩm Xuân siết chặt
hai bàn tay cố kìm nén cơn tức giận gần như phát điên của mình rồi trả
lời qua loa với con gái.
Lưu Bội Linh cau mày nghi hoặc, mẹ của
cô ta có bao giờ nói mấy lời qua loa với cô ta như thế đâu, hơn nữa Lưu
Bội Linh chưa bao giờ thấy mẹ mình tức giận đến mức đập phá đồ đạc như
vậy.
Vốn định mở miệng hỏi nhưng bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Đào
Cẩm Xuân, Lưu Bội Linh giật thon thót vội vã chạy đi, chỉ sợ đứng ở đó
thêm một giây liền sẽ bị mắng té tát.
Đào Cẩm Xuân ngồi xuống giường hơi thở có chút nặng nề, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm trong miệng: “Đúng là một lũ vô dụng.”