Lưu Quân Tùng vừa đi ăn với đối tác về, vừa vào đã nhìn thấy Đào Cẩm
Xuân mặt nhăn mày nhó, dường như còn có chút tức giận: “Bà làm sao vậy?
Là ai đã chọc giận bà?”
“Hôm nay tôi có hẹn với mấy bà bạn vốn
định chuẩn bị đi thì bọn họ bất ngờ gọi điện đến nói là bận hết rồi sau
đó cúp máy ngay luôn, mấy vị phu nhân tôi muốn tạo quan hệ cũng không
thể liên lạc được nữa, rốt cuộc bọn họ bị làm sao vậy chứ?” Đào Cẩm Xuân không hiểu tại sao lại như vậy, bà đâu có làm gì khiến họ không vui,
đâu có chọc giận ai đâu chứ.
Lưu Quân Tùng cau mày nghi hoặc, cảm thấy chuyện này có hơi kỳ lạ, không hiểu sao ông lại có cảm giác mấy
người đó đang muốn cô lập vợ của ông, ông vuốt lưng của Đào Cẩm Xuân cất giọng: “Bà đừng khó chịu nữa, ngày mai tôi sẽ giúp bà hỏi chuyện một
chút, dù sao mấy ông chồng của bạn bè bà cũng có một số là đối tác hiện
tại của Lưu thị.”
Nghe xong tâm trạng của Đào Cẩm Xuân đã tốt lên không ít, bỗng trong đầu của bà ta nghĩ đến một người, có lẽ ngày mai
phải đến thăm người đó một chuyến.
Ở nhà hàng, Trương Minh Nguyệt chống cằm, khóe môi nhếch lên liếc mắt
nhìn Lưu Bội Linh: “Lưu Bội Linh! Sao sắc mặt của cô trông khó coi quá
vậy? Cô là đang sợ chuyện tôi nói là sự thật đúng không? Sợ Lan Lan của
tôi thật sự là vợ của Tống Tranh.”
Lưu Bội Linh giật mình khi bị
Trương Minh Nguyệt nói đến, cô ta cắn chặt môi mình nhìn Lưu Lan chằm
chằm sau đó mở miệng: “Tôi sợ? Tôi sợ cái gì chứ? Trương Minh Nguyệt!
Chị đừng hòng dọa được tôi, tôi sẽ không bao giờ tin Lưu Lan là vợ của
Tống Tranh đâu, với tính cách của Tống Tranh nếu thật sự kết hôn đã công khai cho mọi người biết rồi, hơn nữa chuyện này làm sao có thể qua mắt
được giới truyền thông. Cho nên, chuyện Lưu Lan là vợ của Tống Tranh là
chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra.”
“Tại sao lại không thể?” Giọng nói mang theo sự lạnh lẽo, chất vấn của Tống Tranh ở phía cánh cửa vọng đến.
Lưu Bội Linh cùng những người có mặt tại đấy đều bị giật nảy mình khi thấy
sự xuất hiện của Tống Tranh. Lưu Lan thấy anh đến khóe môi liền cong
lên, Tống Tranh đến nhanh hơn cô tưởng.
Sắc mặt của Lưu Bội Linh
tái nhợt, cảm thấy hít thở không thông được nữa. Tống Tranh tiến đến
đứng bên cạnh Lưu Lan, cánh tay choàng qua eo của cô, nhìn Lưu Bội Linh
bằng cặp mắt sắc lạnh, lặp lại câu hỏi: “Cô hãy mau nói cho tôi biết,
tại sao lại không thể?”
“Tôi… tôi…” Lưu Bội Linh ấp úng mãi vẫn
không nói ra được cái gì, cô ta làm sao ngờ đến được chuyện Tống Tranh
sẽ xuất hiện ở đây chứ.
Bạn học nữ khi nãy bị Lưu Lan phản bác
lại không một chút sợ sệt lên tiếng: “Hai người tuyệt đối không thể nào
là vợ chồng, Lưu Lan cùng lắm chỉ là tình nhân bí mật của anh mà thôi.
Chủ tịch Tống! Anh đừng có mà thông đồng với Lưu Lan rồi gạt chúng tôi,
chúng tôi không dễ bị lừa như vậy đâu. Từ trên xuống dưới của Lưu Lan
không có chỗ nào xứng với anh cả, nếu nói về người xứng với anh thì nói
Bội Linh chúng tôi còn có thể tin được.”
Đôi mắt của Tống Tranh tối sầm lại, gương mặt lạnh lẽo đến cực điểm, anh nhếch mép cười
khinh bỉ, nói đến người không xứng thì người đó chính là Lưu Bội Linh:
“Tại sao tôi lại phải gạt các người? Các người là ai mà có thể khiến tôi phải hao tâm tổn sức lừa gạt? Lưu Lan không xứng vậy thì còn ai xứng
nữa? Đúng lúc tôi có mang giấy kết hôn đến, bây giờ các người hãy mở to
mắt ra nhìn kỹ xem có phải là thật không.” Nói xong, Tống Tranh chậm rãi lấy giấy kết hôn ra chứng thực mọi chuyện.
Bầu không khí bỗng
chốc tĩnh lặng đến đáng sợ, tờ giấy kết hôn như một cái tát tát thẳng
vào mặt những người ở đây. Gương mặt của Lưu Bội Linh từ xanh chuyển
sang trắng, cả người cứng đờ, môi mấp máy không thốt nên lời, cô ta
không tin, không thể nào chấp nhận được sự thật này, làm sao có thể chứ? Lưu Bội Linh kích động, choáng váng phải chống lên bàn ăn mới có thể
đứng vững.
“Bây giờ các người muốn không tin cũng không được, tôi không công khai là vì không muốn truyền thông chú ý đến gia đình của
tôi quá nhiều. Tại đây tôi cũng cảnh cáo trước nếu như các người còn
kiếm chuyện với vợ tôi khiến cô ấy không vui hay gặp bất lợi gì đó thì
tôi sẽ không tha cho các người đâu, bất kể là ai.”
Tống Tranh
quét mắt nhìn từng người một ở trong phòng ăn, ánh mắt của anh như muốn
xuyên thủng qua từng người bọn họ khiến cho những người có mặt cảm nhận
được lời anh nói là thật, nếu bọn họ dám đụng đến Lưu Lan thì anh nhất
định sẽ không tha, sẽ đuổi cùng giết tận.
Lưu Lan sững người
nghiêng đầu nhìn Tống Tranh, từ ánh mắt cho đến ngữ điệu của anh khiến
cô có cảm giác những gì anh nói là thật, không phải diễn kịch trước mặt
mọi người.
“Mình đi thôi em.” Tống tranh nắm chặt bàn tay của Lưu Lan đưa cô rời khỏi nơi này.
“Tôi cũng xin phép đi trước đây.” Trương Minh nguyệt cố gắng nhịn cười vẫy
tay chào tạm biệt sau đó đuổi theo Tống Tranh và Lưu Lan.
Ra đến bãi đỗ xe, Trương Minh nguyệt giơ ngón cái với Tống Tranh, tâm
trạng vô cùng phấn khích: “Tống Tranh! Anh ngầu lắm luôn, thật khiến cho người ta hả dạ, màn xuất hiện của anh đúng là ngầu nhức nách.”
Tống Tranh không để ý đến lời khen của Trương Minh Nguyệt là mấy, người mà
anh muốn nghe khen là Lưu Lan, liếc mắt nhìn chỉ thấy cô khẽ cười dường
như là không có ý định khen anh, trong lòng anh có chút thất vọng, nhưng không sao vợ anh vui là được.
Một bên chân mày của Trương Minh
Nguyệt giật giật, gương mặt này của Tống Tranh là muốn được Lưu Lan khen đây mà, hóa ra nãy giờ cô tự nói rồi tự mình nghe luôn à? Thôi, cô phải đi nhanh không muốn ở đây ăn cẩu lương, hít cái không khí tanh nồng mùi tình yêu này.
Trương Minh Nguyệt rời đi, anh dìu cô vào bên
trong xe, Tống Tranh đang thắt dây an toàn thì bất ngờ nghe được lời cảm ơn từ Lưu Lan: “Cảm ơn anh, tôi còn tưởng là anh không đồng ý đến nữa,
lúc nãy anh thật sự rất ngầu, rất oai luôn.”
“Cũng bình thường
thôi, tôi trước giờ vẫn luôn như vậy mà.” Tống Tranh đáp lại xong liền
quay mặt sang chỗ khác cười tủm tỉm, hai lỗ tai đỏ ửng lên, anh còn
tưởng là không nghe được lời khen đến từ vợ mình nữa chứ.