Sáng ngày hôm sau, đợi sau khi Tống Tranh rời đi một lúc thì Lưu Lan mới chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi biệt thự, cô chỉ báo trước cho bà Ngô cùng mẹ chồng biết là lát sẽ ra ngoài chứ không báo là khi nào sẽ đi, hai người họ bảo muốn đi cùng nhưng cô đã nói dối là lát nữa sẽ có bạn đến đón,
bà Ngô đi theo nhất định sẽ báo với Tống Tranh, còn mẹ chồng cô thì khỏi nói rồi với tính cách của bà chỉ cần Lưu Lan chịu một chút uất ức thôi
đã tức giận mắng thậm chí là đánh người.
Nhân lúc Hà Yên Thư cùng bà Ngô không chú ý đến, cả hai đều không có ở phòng khách Lưu Lan vội
vã dùng nạng chống đi ra bên ngoài bắt xe đến nhà hàng mà cô đã hẹn với
Lưu Quân Tùng. Cái nạng đã được Lưu Lan mua từ lúc chân cô bị bó bột
nhưng đến bây giờ mới được dùng đến, Tống Tranh khi thấy Lưu Lan mua
nạng thì đã bảo mua làm gì, dùng chi cho cực.
Kể từ khi chân bị
thương, Lưu Lan luôn được chăm sóc rất cẩn thận, những lúc có Tống Tranh thì anh sẽ bế hoặc dìu, không có anh thì có bà Ngô hoặc tài xế riêng,
cô chưa bao giờ phải dùng đến nạng cả, nó sắp đóng bụi luôn rồi.
Đến nhà hàng, Lưu Lan theo sự chỉ dẫn của nhân viên đi đến phòng ăn đã được đặt trước, cánh cửa vừa được mở ra Lưu Lan ngay lập tức nhíu chặt hai
mày khi thấy Đào Cẩm Xuân cùng Lưu Bội Linh cũng có mặt. Đây là định bắt nạt cô theo kiểu hội đồng à?
Lưu Bội Linh thấy Lưu Lan đến thì
lập tức nở nụ cười không thể giả trân hơn, chạy đến dìu tay của cô: “Chị đến rồi à? Để em dìu chị đến bàn ăn nha.”
Lưu Lan hất tay của Lưu Bội Linh ra, mỗi lần nhìn thấy cô ta là cô lại chán ghét, tức giận, nhớ đến cô ta cùng Đào Cẩm Xuân khiến mẹ cô phải nhập
viện cho đến tận bây giờ là Lưu Lan không thể nào tha thứ, chấp nhận hai con người độc ác đó chạm vào mình: “Cô tránh ra trước khi tôi dùng cái
nạng này đánh chết cô.”
“Ông hãy bình tĩnh lại một chút, chúng ta còn có chuyện cần nhờ đến nó.” Đào Cẩm Xuân đứng bên cạnh Lưu Quân Tùng khẽ nói.
Ông hít sâu một hơi ráng nhịn xuống cơn tức giận của mình, trong lòng tự
hỏi không biết tại sao ông lại có thể sinh ra một đứa con gái ngỗ ngược, khó dạy như vậy, đúng là con hư tại mẹ.
Lưu Lan chậm rãi chống
nạng đi đến bàn ăn, nhìn thấy trên bàn ăn toàn những món Lưu Bội Linh
thích, có một vài món Lưu Lan còn bị dị ứng, cô nở một nụ cười chế giễu. Lưu Lan chống cằm liếc mắt nhìn những người trước mặt, lạnh nhạt, hờ
hững cất giọng hỏi: “Ba nói có chuyện quan trọng cần phải gặp con để
nói, chuyện quan trọng đó là chuyện gì vậy?”
“Ba nghe nói hiện
tại giữa con và Tống Tranh có mối quan hệ mập mờ bất chính?” Lưu Quân
Tùng hỏi nhưng giọng điệu là khẳng định chắc chắn.
Lưu Lan cười
khẩy một tiếng, ông chưa từng tin tưởng cô, mọi sự xấu xa ông luôn nghĩ
đến cô còn đứa con gái bé nhỏ kia thì luôn nghĩ tốt đẹp. Cô nhướng mày
nhìn thẳng vào ba của mình: “Chuyện quan trọng của ba là chuyện hai
miếng đất đúng không?”
“Quả nhiên dì con nói không sai, giữa con và Tống Tranh thật sự có mối quan
hệ bất chính với nhau, chuyện này thật khiến người ta ghê tởm, sao ba
lại có đứa con gái như con vậy chứ?” Lưu Quân Tùng hừ lạnh một tiếng,
vừa mở miệng liền trách móc, mắng con gái mình.
Lưu Lan đột nhiên bật cười lớn, một nụ cười không mang theo chút cảm xúc nào kèm theo đó
là ánh mắt lạnh đến cực điểm: “Ba nói con ghê tởm? Con nghĩ ba phải
thích lắm chứ? Chuyện hai miếng đất không phải ba tìm con cũng vì nghĩ
con và Tống Tranh có mối quan hệ không rõ với nhau sao? Ba tìm con là
muốn con đánh tiếng với Tống Tranh, bảo anh ta nhường hai miếng đất đó
cho ba đúng không?”
Lưu Quân Tùng không đáp trả được gì, tâm tư
của ông đều bị Lưu Lan đoán trúng, đứa con gái này càng ngày càng thông
minh, nhưng đáng tiếc tâm của cô không đặt ở Lưu gia, không thể dùng
được. Lưu Quân Tùng hạ giọng, bắt đầu dụ dỗ con gái lớn của mình: “Lan
Lan! Con đừng tức giận, dù nói thế nào ba cũng là ba của con, con cũng
không thể tuyệt tình với ba ruột của mình như thế được đúng không? Hiện
tại, Tống Tranh rất xem trọng con, con hãy giúp ba, giúp Lưu thị đi, hai miếng đất ấy thật sự rất quan trọng đối với ba, chỉ cần con chịu mở lời với Tống Tranh, con muốn gì ba cũng đều đáp ứng với con.”
Lưu
Lan thật sự không còn lời nào để nói với người ba này của mình, mới vừa
nãy còn lớn tiếng mắng cô bây giờ lại hạ giọng ngon ngọt dỗ dành, lật
mặt cũng nhanh quá rồi đấy. Cô tựa lưng vào ghế điềm nhiên đáp: “Ba đề
cao con quá rồi, con có gì mà khiến Tống Tranh phải xem trọng chứ? Đúng
thật là con có chút quen biết với anh ta, nhưng con tuyệt đối sẽ không
giúp ba, không nhúng tay vào chuyện này, nó không liên quan đến con.”
“Cái gì mà không liên quan đến? Mày mang họ Lưu đấy, ba mày đang gặp khó
khăn mà mày lại trơ mắt đứng nhìn, đúng là một đứa con bất hiếu, không
ra gì giống mẹ mày.” Lưu Quân Tùng vừa nghe cô nói không giúp liền trở
mặt lớn tiếng mắng.
Mẹ cô chính là vảy ngược của cô, Lưu Lan bỗng thay đổi sắc mặt, hai mắt tràn ngập lửa giận, giọng điệu cũng thay đổi: “Đừng có động đến mẹ tôi, người không ra gì không phải mẹ tôi mà là
ông. Năm xưa ông ngoại tình sau đó lại cùng Đào Cẩm Xuân âm mưu đuổi mẹ
tôi ra khỏi nhà trong khi bà ấy đang mang bệnh trong người, sau đó còn
dùng lời nói đầu độc tâm trí của tôi nói bà ấy ngoại tình bỏ rơi tôi
khiến cho tôi oán hận mẹ mình ròng rã mấy năm trời. Nếu như không phải
tôi vô tình gặp lại bà ấy biết được sự thật thì có lẽ tới tận bây giờ
tôi vẫn còn ngu ngốc tin lời ông cùng người đàn bà này nói. Nói đến
người không ra gì thì phải nói đến ông!”
Nhắc đến mẹ, nhớ đến sự oan ức mà mẹ mình phải chịu đựng suốt mấy năm hai
mắt của Lưu Lan đỏ lên, thương cho mẹ hận những con người đang ngồi
trước mặt mình. Mẹ cô phải nằm viện lâu như vậy tất cả đều do Lưu Bội
Linh gây ra, cô ta tìm đến bà nói cho bà biết chồng của mình đã ngoại
tình với người đàn bà khác trong lúc bà đang mang thai, sau khi Lưu Lan
được một tuổi thì cô ta cũng được sinh ra ngay sau đó. Phương Ngọc Mai
vừa nghe xong đã đau khổ, tức giận đến mức tái phát bệnh tim, cả đời này Lưu Lan cũng không thể nào quên được cái ngày cô vừa đi làm về đã thấy
mẹ mình nằm hôn mê bất tỉnh trên đất, đã hơn một năm trôi qua bệnh tình
của bà vẫn chưa được ổn định.
Chát! Lưu Quân Tùng đứng bật dậy
bước tới gần thẳng tay giáng mạnh xuống mặt Lưu Lan một cái tát như trời giáng khiến cho mặt của cô lệch hẳn sang một bên: “Mày đúng là một đứa
con hỗn láo, bất hiếu nếu biết trước mày như thế tao đã bóp mũi cho mày
chết từ lúc sinh ra rồi.”
Mắng xong, ông rời khỏi đấy trong sự
giận dữ, Đào Cẩm Xuân vội vàng đi theo ông ngay sau đó, Lưu Bội Linh
trước khi rời đi đã nở một nụ cười hả hê với Lưu Lan.
Lưu Lan cắn chặt môi ngăn cho nước mắt không chảy ra nhưng cuối cùng vẫn không ngăn được, cô lau nước mắt chống nạng ra khỏi nhà hàng. Cô ngồi nép vào một
góc sát bên cạnh nhà hàng không kiềm được nữa mà bật khóc, đúng lúc này
Tống Tranh gọi đến, Lưu Lan run run nghe điện thoại, chỉ ấn nút nghe
không lên tiếng.
Tống Tranh nghe được tiếng vợ mình khóc, anh
hoảng loạn, lo lắng, khẩn trương hỏi: “Lưu Lan! Cô bị làm sao vậy? Cô
đang ở đâu?” Anh chỉ nghe cô khóc nức nở đã luống cuống tay chân, Tống
Tranh chạy nhanh xuống bãi đổ xe lái xe đi tìm vợ, anh gấp chết rồi.