Cuối tháng năm, Tiêu Cảnh Vũ quay lại Mỹ hoàn tất hồ sơ tốt nghiệp, tuy
nhiên lần đi này anh đưa cả Ngư Tranh cùng Ngư Vũ đi cùng, nơi ở cũng đã bàn trước là nhà mẹ anh.
Mẹ Tiêu Cảnh Vũ từ lâu đã nghe đến Ngư
Tranh nhưng chưa từng gặp mặt bên ngoài, không ngờ ngày được gặp thì bà
vừa có con dâu, lại vừa có cháu nội.
Đối với cô con dâu xuất thân ở tầng lớp cao hơn, thêm việc Ngư Tranh không giống như những cô gái
khác nhút nhát khi mới ra mắt mẹ chồng, thế nên suốt mấy ngày đầu sống
chung mẹ Tiêu Cảnh Vũ không tránh khỏi sự dè dặt xuất phát từ bản năng.
Dẫu vậy trong rủi có may, bởi chính sự vụng về trong khoảng nấu nướng và
chăm con của Ngư Tranh là điều giúp mẹ Tiêu Cảnh Vũ dần buông bỏ lo
lắng, từ từ mở lòng chủ động tiếp xúc với cô nhiều hơn.
Về riêng
Tiêu Cảnh Vũ, giờ đây anh không ghét cũng không hẳn là có tình cảm sâu
sắc với mẹ, chỉ là anh không muốn lấy quá khứ làm lý do cản trở hạnh
phúc hiện tại bản thân đang có.
Hôm Tiêu Cảnh Vũ lên trường giải quyết giấy tờ, sẵn tiện anh cũng đưa Ngư Tranh và con trai ghé qua gặp Andrew và Dai.
Sau hơn một năm gặp lại, trong khi Andrew và Dai người vẫn độc thân, người vẫn chỉ đang hẹn hò thì Tiêu Cảnh Vũ đã lên chức cha.
Lúc gặp mặt trực tiếp, nhìn thấy Tiêu Cảnh Vũ vợ con đuề huề, Andrew không
nhịn được phải thốt lên: “Cuộc đời này thật không công bằng, người tốt
như tôi mãi không tìm được người phù hợp, sống ác như Dylan lại có vợ
con.”
Tiêu Cảnh Vũ khi ấy tỏ ra vô cùng thông cảm, anh đeo đai
địu ôm Ngư Vũ đang dựa vào ngực mình ngủ, bước đến gần chỗ Andrew đang
đứng, anh vỗ vai cậu ta, từ tốn trấn an: “Không cần quá xúc động, tháng
mười hai cuối năm nay chúng tôi tổ chức hôn lễ, cố gắng sắp xếp qua tham dự nhé.”
Andrew: “…”
Đến gần giữa tháng sáu, ông bà Ngư cùng ông bà ngoại Ngư Tranh cũng bay
sang Mỹ để tham dự lễ tốt nghiệp của Tiêu Cảnh Vũ, đồng thời gặp gỡ ăn
một bữa cơm cùng mẹ Tiêu Cảnh Vũ để thông báo về hôn lễ của anh và Ngư
Tranh.
Ngày Tiêu Cảnh Vũ tốt nghiệp, phía bên gia đình anh chỉ có mẹ, nhưng gia đình nhà vợ và gia đình nhỏ của chính mình lại đông đủ
không thiếu một ai.
Có thể, cuộc sống ngày xưa của Tiêu Cảnh Vũ
là những khiếm khuyết với sự cô độc chồng chất, nhưng ngày Ngư Tranh hạ
mình bước vào thế giới của anh, cuộc đời của anh đã hoàn toàn bước sang
một trang mới.
Thời điểm Tiêu Cảnh Vũ không có gì trong tay, Ngư Tranh là giấc mơ lớn lao anh luôn ôm ấp nơi đáy lòng.
Thời điểm Tiêu Cảnh Vũ có tất cả, Ngư Tranh lại là giải thưởng vô giá cho sự nỗ lực cố gắng không ngừng nghỉ của anh.
Đoạn thanh xuân đi từ bắt đầu đến kết thúc, duy nhất chỉ có hình bóng của đối phương.
Sau nhiều giờ làm lễ trao bằng, khi buổi lễ vừa kết thúc số người hiện diện trong sân trường cũng tăng lên. Giữa khuôn viên rộng lớn, sinh viên tốt nghiệp cùng người thân và bạn bè trao hoa, chụp ảnh náo nhiệt khắp mọi
nơi.
Cậu nhóc Ngư Vũ sáu tháng tuổi buổi sáng còn ngủ gà ngủ gật, lúc thức dậy uống một bình sữa no bụng liền có tinh thần, hơn nữa thấy
xung quanh nhiều người nên cậu nhóc cũng bị cuốn theo, cặp mắt tròn xoe
đảo qua đảo lại nhìn hết chỗ này đến chỗ kia trong sự hiếu kỳ.
“Ngư Vũ à!”
Giữa lúc Ngư Vũ đang ngơ ngác nhìn khung cảnh ồn ào trước mặt, vừa nghe
tiếng Tiêu Cảnh Vũ gọi cậu nhóc đã quay ngoắc qua tìm kiếm. Thấy anh,
Ngư Vũ đang được bế ngồi xoay mặt về trước trên tay Ngư Tranh lập tức
vung tay vung chân mừng rỡ, cái miệng nhỏ cũng hét lên phấn khích.
Tiêu Cảnh Vũ mặc lễ phục tốt nghiệp, từ xa đi đến anh vừa vươn tay bế Ngư Vũ đang nhún người hớn hở, đồng thời anh cũng vừa cúi người hôn lên môi
Ngư Tranh.
Ngư Vũ mặc bộ quần áo liền thân màu trắng, mũ trùm đầu có mặt và tai hình gấu, lúc ở trong vòng tay Tiêu Cảnh Vũ thì cậu nhóc
chỉ còn là một cục bông biết chuyển động.
Lúc Tiêu Cảnh Vũ bế Ngư Vũ đã đưa bằng tốt nghiệp cho Ngư Tranh cầm, sau đó cô không nói không rằng đưa thẳng cho ông ngoại. Lời hứa trước đây anh
đã hoàn thành, từ nay về sau ông ngoại cô dĩ nhiên không còn lý do để
bắt bẻ.
Tình yêu của Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh trải qua bao thử thách, sau cùng cũng đã có đoạn kết.
Đứng dưới bóng mát của tán cây lớn, đại gia đình cùng nhau chụp ảnh làm kỷ
niệm, Andrew và Dai cũng tranh thủ chạy đến chụp vài tấm lưu giữ.
Đến cuối, Tiêu Cảnh Vũ cùng Ngư Tranh và Ngư Vũ chụp ảnh gia đình riêng ba
người. Một tay ôm vợ một tay bế con, tình cảm của anh chia đều không
thiếu một ai. Tuy nhiên, lúc vừa giao con cho ông bà xong, hai tay anh
đều dùng để ôm mỗi Ngư Tranh.
Tiêu Cảnh Vũ ôm siết lấy Ngư Tranh, cảm giác chiến thắng và đạt được thành tựu liên tục lâng lâng trong
lòng. Anh bỗng đặt cằm lên vai cô, thấp giọng thủ thỉ: “Cảm ơn em đã
luôn chờ đợi anh.”
Mặc dù trái tim dao động, bên ngoài Ngư Tranh vẫn tỏ ra bình thản, nửa thật nửa đùa đáp: “Em bị anh ép còn gì?”
Ngư Tranh vừa dứt lời, cô liền cảm nhận được nhịp tim dưới lồng ngực của
Tiêu Cảnh Vũ đang kề vào người mình bỗng dưng tăng mạnh. Quả nhiên, cô
vừa mới nói một câu, anh đã chuyển ưu thế dồn cô vào thế bí: “Tự nguyện
để anh ép phải không?”
“Em…”
Ngư Tranh còn chưa kịp đáp,
Tiêu Cảnh Vũ đã vội vàng cướp lời cô, giọng điệu của anh càng lúc càng
sâu xa: “Anh biết em rất yêu anh, nên dù bị anh ép đến đường cùng em
cũng tự nguyện. Vậy tối nay nhờ ông bà trông con, để anh ép em tự nguyện trao thưởng cho anh.”
Ngư Tranh: “…”
Không nghe Ngư Tranh trả lời, thậm chí cũng không nhận được phản ứng nào từ cô, Tiêu Cảnh Vũ buông cô ra thì đã bắt gặp vẻ mặt kỳ thị của cô dành cho anh. Dù bị
chính vợ mình “ghét bỏ”, nhưng Tiêu Cảnh Vũ không hề nhục chí hay thu
mình khiêm tốn, trái lại anh còn bật cười đắc ý đầy vui vẻ.
Mùa
hè tháng sáu tại đại học Stanford, dấu mốc hoàn thành đoạn hành trình
thay đổi chính mình và tương lai của Tiêu Cảnh Vũ được đóng xuống. Trong màu áo cử nhân đầy tự hào, Tiêu Cảnh Vũ khẽ đặt lên môi Ngư Tranh một
nụ hôn, kiêu hãnh nhận lấy phần thưởng thuộc về riêng mình.
“Stanford có được anh, chỉ bốn năm tạm bợ. Còn anh có được em, là có cả một đời.”
…
Tháng chín, Ngư Tranh quay lại học năm tư.
Tháng mười hai, Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh tổ chức hôn lễ.
Tháng năm của năm tiếp theo, Ngư Tranh tốt nghiệp đại học.
Tiêu Cảnh Vũ hai mươi tư, Ngư Tranh hai mươi ba, Tiêu Tần Ngư Vũ hai tuổi, gia đình bảy người bốn thế hệ.
Tiêu Cảnh Vũ hai mươi tám, Ngư Tranh hai mươi bảy, Tiêu Tần Ngư Vũ sáu tuổi, em gái nhỏ chào đời.
Trọn vẹn thêm hai năm, cha con Tiêu Cảnh Vũ suýt bị đuổi ra khỏi nhà, “đứa
nhỏ” chê cơm Ngư Tranh nấu, “đứa lớn” lại đòi sinh tiếp lần thứ ba.