Tiêu Cảnh Vũ ra ngoài còn chưa đến một giờ đồng hồ đã quay trở về, có
điều thái độ của anh không còn thoải mái như trước lúc rời nhà.
Từ hôm trở lại thành phố, ông bà Ngư đã phải bắt tay quay lại công việc
sao nhiều tuần ùn ứ, thế nên hiện tại trong nhà chỉ còn mỗi Ngư Tranh và Tiêu Cảnh Vũ. Lúc anh quay về thì cô đang ngồi trong phòng khách, tay
chống cằm nhìn ra ngoài cửa chính.
Vào nhà đi thẳng đến chỗ Ngư
Tranh đang ngồi, Tiêu Cảnh Vũ an vị xuống bên cạnh cô, trên môi tự giác
nở một nụ cười vô cùng gượng gạo. Trong khi đó, Ngư Tranh chỉ nhìn sơ
qua cũng biết Tiêu Cảnh Vũ có vấn đề, nụ cười kia của anh dĩ nhiên không thể tin tưởng.
“Anh làm gì có lỗi với em thì tự giác khai đi, đừng để em dùng nhục hình lên anh.”
Trước lời đe dọa của Ngư Tranh, nụ cười của Tiêu Cảnh Vũ tự nhiên hơn đôi
chút. Anh ngồi xoay người qua phía cô, theo dự tính ban đầu thành thật
kể: “Hôm chúng ta từ nhà bà ngoại em về, thực ra anh đã về nhà trọ cũ
gặp mẹ, hôm đó cũng tình cờ gặp Túc Mạch. Mẹ anh muốn anh theo bà ấy ra
nước ngoài nhưng anh không đồng ý, Túc Mạch lúc đuổi theo anh khi anh ra về đã vô tình bị anh đẩy ngã mà bị thương.
Trong bệnh viện, Túc
Mạch đã khuyên anh không nên đối xử phũ phàng với mẹ, vì hoàn cảnh gia
đình giống nhau nên cậu ấy biết làm một người mẹ rất khổ sở. Sau khi từ
bệnh viện trở về nhà trọ anh đã về nhà, sau đó không còn gì nữa.”
Câu cuối cùng, như thể Tiêu Cảnh Vũ muốn khẳng định dù anh có tiếp xúc với
Túc Mạch, thế nhưng giữa anh và cô gái ấy không có bất kỳ chuyện gì khác xảy ra.
Nằm trong một phần dự đoán của Tiêu Cảnh Vũ, nghe xong
chuyện trên Ngư Tranh bỗng im lặng nhìn anh, tuy cô không nổi giận nhưng sắc mặt trầm xuống đôi chút.
Qua vài giây không nói năng, Ngư
Tranh chợt thở ra một hơi nhẹ, điềm tĩnh hỏi: “Anh thừa biết em không có thiện cảm với cô bạn đó của anh, anh nói chuyện này với em làm gì?”
“Anh không muốn tiếp tục giấu em.”
Giọng nói của Tiêu Cảnh Vũ thỏ thẻ, tựa như một đứa trẻ làm sai đang khai
nhận hành động của mình. Tuy nhiên, Ngư Tranh không hề cảm động, ngược
lại còn bắt bẻ: “Anh giấu hơn một tuần rồi, giấu thêm một đời cũng chẳng sao.”
“Ngư Tranh!” Vừa nghe qua giọng điệu châm biếm của cô, Tiêu Cảnh Vũ hoảng loạn thốt lên một tiếng.
Đáp lại, Ngư Tranh vẫn tỏ ra lên mặt kiêu ngạo, từ tốn nói tiếp: “Không cần lo lắng, bởi vì em thật sự đang giận mà.”
Tiêu Cảnh Vũ: “…”
Trước biểu tình khốn đốn của anh, Ngư Tranh vẫn không hề mềm lòng, còn hống hách hỏi: “Chuyện tiếp theo là gì?”
Nhắc đến chuyện chính, cơn lo lắng trong Tiêu Cảnh Vũ bắt đầu dâng lên dồn
dập, thậm chí máu dưới da cũng nóng lên. Anh chần chừ một hồi lâu cũng
không dám mở miệng, anh sợ rằng khi nói ra chiến tranh sẽ lập tức bùng
nổ.
Trái với trạng thái thấp thỏm của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh vẫn rất bình tĩnh ngồi chờ, không hối thúc cũng không gây áp lực cho anh.
Nhưng trôi qua một hồi lâu anh vẫn không lên tiếng, kéo theo cô cũng
phải sốt ruột theo.
Ngư Tranh ngồi một tư thế bị mỏi, thế nên cô
chuyển người ngồi ngay ngắn lại. Nào ngờ khi Ngư Tranh chỉ vừa nhấc chân đang vắt chéo định đặt cả hai chân chạm sàn, Tiêu Cảnh Vũ đột nhiên
nhào đến đè chân cô xuống, giống như sợ cô mất kiên nhẫn mà đứng dậy bỏ
đi.
Hơi thở của Tiêu Cảnh Vũ bỗng nặng nề, bao nhiêu sự bất an
căng thẳng đều lộ rõ trên mặt. Sau cùng cũng vì nghĩ cho tương lai của
cả hai, anh lấy hết dũng khí để nói ra một lần: “Khi nãy anh ra ngoài
gặp ông ngoại em, ông ấy không phải ngăn cản mà muốn cho anh cơ hội để
được ở bên em mà không bị bất kỳ phản đối nào nữa.”
“Cơ hội là gì?” Ngư Tranh nhẹ giọng dò hỏi.
“Ông ấy nói, thời hạn năm năm, dùng bằng đại học Harvard hoặc Stanford để đổi lấy chứng nhận kết hôn với em.”
“Anh đồng ý rồi?”
Nghe hỏi, Tiêu Cảnh Vũ nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, tiếp đó chậm rãi đáp:
“Anh nói sau khi bàn bạc với em mới đưa ra câu trả lời.”
Ngư
Tranh ngồi tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh chéo trước ngực, cô chợt hít sâu rồi thở dài một hơi, tầm mắt cũng đã sớm nhìn về hướng khác. Chỉ
cần bấy nhiêu, Ngư Tranh cũng đã hiểu ý của ông ngoại cô, ông ấy xem
trọng tiền bạc và mặt mũi, nếu cố chấp sẽ mất tất cả nên mới cho Tiêu
Cảnh Vũ cơ hội.
Nếu như Tiêu Cảnh Vũ thật sự làm được, đừng nói
là ông ngoại Ngư Tranh, mà chính cô và ông bà Ngư đều sẽ cực kỳ tự hào
khi trong nhà có người học trường nổi tiếng thế giới, điều mà không phải gia đình nào nằm mơ cũng đạt được.
Hơn hết phải nói đến, tương
lai sau này của Tiêu Cảnh Vũ sẽ vô cùng rộng mở, lúc đó sẽ không ai có
tư cách xem thường anh, chính anh cũng sẽ có thể tự thay đổi cuộc đời
bất hạnh của mình.
Để quyết định có ủng hộ Tiêu Cảnh Vũ đi du học hay không, Ngư Tranh chắc chắn sẽ trả lời có. Nhưng nếu hỏi cô có sợ
hay không, cô đương nhiên sợ thời gian và xã hội đầy cám dỗ khiến cả hai xa nhau.
Ngư Tranh yên lặng suy nghĩ cẩn trọng, đặt trường hợp
sau này một trong hai đổi lòng trong lúc yêu xa, thì ít nhất không có cô bên cạnh, anh vẫn sẽ có tương lai rạng rỡ chờ đợi. Còn nếu cô cứ mãi
giữ anh khư khư bên cạnh vì sợ mất, điều đó chẳng khác gì cô đang giết
chết tương lai anh trong sự ích kỷ của bản thân.
Trong lòng Ngư
Tranh đã có đáp án cuối cùng, cô xoay mặt qua nhìn Tiêu Cảnh Vũ bên
cạnh, không nói thẳng mà chỉ ẩn ý hỏi: “Yêu cầu sính lễ như vậy, đối với anh là khó hay dễ?”