Mặc dù là lần đầu yêu đương hẹn hò, nhưng với bản tính có hơi kiêu ngạo, hơn nữa luôn đạt được mọi mong muốn quá dễ dàng, vì thế đối với Ngư
Tranh ở thời điểm bắt đầu và diễn ra hành động thân mật với Tiêu Cảnh
Vũ, cô không hề cảm thấy ngại ngùng.
Trừ khi, đêm trước khi đi
ngủ nhớ lại, lúc đó Ngư Tranh mới dâng lên cảm giác ngượng. Đối với việc hiểu được cảm xúc của bản thân, cô đã vốn bị tiếp thu chậm, từ chuyện
thích Tiêu Cảnh Vũ cho đến ghen tuông chuyện Túc Mạch xuất hiện bên cạnh anh, người ngoài đều đã nhận ra thái độ khác thường của Ngư Tranh, chỉ
riêng cô là không biết.
Và dường như Tiêu Cảnh Vũ đã không thấy
làm lạ trước một Ngư Tranh tiếp thu chậm trong chuyện tình cảm, thế nên
nếu anh thể hiện mọi thứ quá nhẹ nhàng và giữ giới hạn, sợ rằng sợi dây
kiên nhẫn của anh sẽ đứt ra mà điên cuồng hơn.
Sau khi bức ảnh
“mờ ám” của Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh trong lớp học không người bị lan
truyền, những ánh mắt của bạn học và thầy cô dành cho cả hai đều mang
đầy ý kiến.
Lúc quay về phòng chờ của lớp Ngư Tranh, Trần Tấn Hào đã sớm rời khỏi, chỉ còn lại Hòa Trúc vẫn đang đợi cô quay lại, riêng
Miểu Trạch đã ham vui chạy xuống sân đi tìm đồ ăn lót bụng.
Đợi Hòa Trúc gỡ móng giả trên tay Ngư Tranh xuống, Tiêu Cảnh Vũ dùng hóa
chất chuyên dụng giúp cô lau đi lớp keo bám trên bề mặt móng, lo cho cô
xong anh mới quay trở về phòng chờ của lớp mình thay quần áo.
Xong xuôi, cả ba xuống sân trường đi dạo một vòng, thành viên lớp nào lớp
này đều chèo kéo mời gọi vào mua hàng. Nhưng chung quy, tất cả đều len
lén dòm ngó Tiêu Cảnh Vũ và Ngư Tranh, nhằm xác nhận xem bức ảnh cùng
tin đồn kia có phải là thật hay không.
Có điều, chỉ cần nhìn qua
bộ quần áo Ngư Tranh đang mặc, áo dài tay ôm cơ thể cùng quần lưng cao
ống rộng màu đen, với phong cách ăn mặc quen thuộc này ai ai cũng đã
nhận ra cô gái trong bức ảnh bị Tiêu Cảnh Vũ che khuất là Ngư Tranh.
Những gian hàng đồ ăn bày nhau nối tiếp thành hai hàng song song, Miểu Trạch
đứng ngay gian hàng của lớp cậu ta, trên tay còn cầm thêm một đĩa trắng
đựng đầy xiên que đủ màu sắc. Từ xa vừa thấy người, Miểu Trạch đã giơ
tay mời gọi.
Đến gần, Hòa Trúc được ăn đồ miễn phí nên không chút khách sáo, kể cả Tiêu Cảnh Vũ cũng cầm lấy một que xiên ăn thử, tuyệt
nhiên không ai thèm đếm xỉa đến Ngư Tranh vẫn luôn đi cùng.
Thấy
cô bị “bỏ rơi”, Miểu Trạch lên tiếng cằn nhằn Tiêu Cảnh Vũ và Hòa Trúc:
“Hai người chỉ biết ăn thôi à? Sao không mời Ngư Tranh?”
Ăn xong que xiên, Tiêu Cảnh Vũ đặt que rỗng xuống chung với những que rỗng khác nằm gọn một bên trên đĩa, anh không chút nóng vội giải thích,
ngược lại chỉ điềm tĩnh đáp: “Cô ấy không ăn linh tinh được, bụng của em bé.”
Tiêu Cảnh Vũ nói xong câu này liền quay đầu nhìn Ngư Tranh, quả nhiên bị cô “lườm yêu” một cái. Thật ra về việc cùng anh ăn lẩu
trước đó, cô đã cố gắng để bước vào thế giới của anh bằng những điều
bình dân nhất, nhưng tiếc rằng đường tiêu hóa của cô không cho phép.
Giữa lúc Miểu Trạch cùng Hòa Trúc dùng ánh mắt đánh giá dành cho cặp đôi lộ
liễu trước mặt, bỗng nhiên từ phía xa đã vang lên âm thanh chanh chua
của một nữ sinh.
Chẳng mấy chốc, sự tập trung của những người
xung quanh đều hướng về phía bên này, Lê Lan nắm tay kéo Túc Mạch đang
cau có mặt mày chịu đựng đến trước Tiêu Cảnh Vũ, còn chưa có một câu xã
giao cô ta đã thẳng thừng chất vấn: “Tiêu Cảnh Vũ, cậu quá đáng vừa
thôi, trước mặt bao nhiêu người làm mất mặt Túc Mạch, cậu thấy vui lắm
sao?!”
Tuy Lê Lan không nói rõ nhưng nguyên nhân mọi người đều đã ngầm hiểu. Trong cuối vở kịch Tiêu Cảnh Vũ kéo nam sinh khác hôn Túc
Mạch, quả thật chẳng khác gì trò đùa. Nhưng đáng nói ở chỗ, trong khi
Túc Mạch liên tục thấp giọng ngăn cản Lê Lan gây chuyện, cô ta lại hùng
hổ như muốn đòi công bằng cho bạn thân.
Sự việc bị làm cho ồn ào
thu hút không ít sự chú ý của người khác, Tiêu Cảnh Vũ trước sau đều
không hối hận cũng không chột dạ, trái lại anh vẫn ngẩng cao đầu hướng
về Túc Mạch, thẳng thắn thừa nhận điểm sai: “Xin lỗi cậu vì đã làm ảnh
hưởng trực tiếp đến cậu, nhưng tôi không thể làm đúng như kịch bản.”
“Mình hiểu, mình không có vấn đề gì, chỉ là do Lê Lan quá khích vì lo hụt mất giải cho lớp.” Túc Mạch nhanh chóng đáp lại, tay không ngừng kéo Lê Lan lùi về sau.
Túc Mạch đã tìm lối thoát, thế nhưng Lê Lan vẫn
không cam tâm mà bắt bẻ. Trên sân khấu Tiêu Cảnh Vũ đẩy người khác hôn
Túc Mạch, sau sân khấu chính anh lại đi hôn Ngư Tranh, đây rõ ràng là
hành động không tôn trọng bạn diễn.
Chỉ trong chốc lát, Lê Lan đã làm náo loạn cả một góc sân trường. Đứng một bên chứng kiến sự tình,
Ngư Tranh vẫn luôn giữ yên lặng chợt thở ra một hơi, cô kéo Tiêu Cảnh Vũ ra phía sau mình, còn cô trực tiếp đối mặt với Lê Lan.
Trước
biểu cảm chẳng chút thiện cảm của Lê Lan, dáng vẻ Ngư Tranh vẫn điềm
tĩnh pha chút cao ngạo khó gần. Cô khẽ cong môi mỉm cười, mắt đối mắt
với Lê Lan, cất giọng mạch lạc to rõ dễ nghe: “Thay mặt bạn trai tôi là
Tiêu Cảnh Vũ gửi lời xin lỗi chân thành đến Túc Mạch, chúng tôi với tư
cách là người ngoài sẵn sàng đền bù tổn thương tinh thần cho bạn ấy.”
Dừng lại một chút, Ngư Tranh cố tình nhấn giọng mỉa mai: “Riêng kẻ thích chà đạp mặt mũi bạn bè như cậu, không biết bù đắp gấp mười lần đã đủ chữa
lành cho Túc Mạch chưa nhỉ?”