Sau nhiều giờ chờ đợi, tiết mục của lớp Ngư Tranh biểu diễn cũng chính
thức bắt đầu. Trước nay tính cách Ngư Tranh khó gần và khó hoà đồng cùng bạn bè, kể từ sau khi “qua lại” với Tiêu Cảnh Vũ, việc cô bước lên sân
khấu diễn kịch hoàn toàn nằm ngoài mong đợi của ông bà Ngư.
Cũng
giống như bao bậc cha mẹ khác, nhìn thấy con mình thể hiện tài năng được mọi người khen ngợi, ông bà Ngư ngồi ở hàng ghế đầu bên dưới không khỏi phấn khích.
Lúc diễn xong, Ngư Tranh nhanh chóng về phòng chờ
thay bộ váy đen dài cồng kềnh trên người ra, mỗi giây mỗi phút đều trong trạng thái tranh thủ. Bởi tiết mục thứ năm là ca hát chưa đến bốn phút, tiếp theo sau đó sẽ là màn biểu diễn của lớp Tiêu Cảnh Vũ.
Ngay
khi vừa thay quần áo xong, tiếng loa bên ngoài đã thông báo tới lượt lớp Tiêu Cảnh Vũ. Ngư Tranh vội vàng ra ngoài xem thử, kéo theo Hoà Trúc
cũng hiếu kỳ đi chung.
Phía sau tấm màn bên cạnh sân khấu, Tiêu
Cảnh Vũ vẫn chưa đến phân đoạn nên vẫn còn ngồi trong cánh gà đợi. Từ xa thấy Ngư Tranh đi tới, phản ứng đầu tiên của anh là nở một nụ cười bất
lực, nhẹ giọng hỏi: “Ngư Tranh, cố ý à?”
Ngư Tranh hiểu rõ Tiêu
Cảnh Vũ đang than oán sự xuất hiện của cô lúc này chẳng khác nào đang
tấn công tinh thần của anh. Dù hiểu rõ nỗi khổ tâm của Tiêu Cảnh Vũ,
ngoài mặt cô vẫn tỏ ra đắc ý đáp: “Biết đâu chừng?”
Thấy Tiêu
Cảnh Vũ vô tư cười đùa, hơn nữa thái độ của Ngư Tranh cũng rất thoải mái đến gần anh, Lê Lan đứng gần đó dõi mắt theo suốt từ lúc cô xuất hiện.
Nghĩ đến bạn thân buồn bã vì hai người này, cô ta không nhịn được lên
tiếng chen ngang.
“Ngư Tranh, ban nãy cậu diễn tốt lắm, vai diễn rất hợp với cậu.”
Nghe thấy được ý tứ móc mỉa, thế nhưng Ngư Tranh chỉ hờ hững lướt mắt qua Lê Lan một cái, cố ý hỏi ngược lại: “Tôi với cậu có quen biết sao?”
Sau câu hỏi của Ngư Tranh, những tiếng cười nhạo xung quanh vang lên khe
khẽ, Lê Lan muối mặt xấu hổ không thể trả lời, chỉ có thể bực dọc khoanh tay trước ngực quay đi.
Mới đáp một câu đã khiến Lê Lan câm nín, Ngư Tranh nhếch một bên khoé môi đầy kiêu ngạo, quay sự tập trung trở lại Tiêu Cảnh Vũ.
Hiện tại anh đang ngồi trên một chiếc ghế đơn, chiều cao lúc ngồi của anh so với chiều cao khi đứng của Ngư Tranh chênh lệnh chưa đến một gang tay.
Tận tai nghe tận mắt thấy Ngư Tranh phũ phàng, tuy nhiên Tiêu Cảnh Vũ vẫn
cảm thán thốt ra: “Sao hôm nay bạn Tranh hiền thế? Để người khác ức hiếp luôn à?”
Trong khi Ngư Tranh còn chưa phản ứng trước câu nói
mang nhiều ẩn ý của Tiêu Cảnh Vũ, Hoà Trúc đứng cách đó vài bước chân đã bĩu môi trợn mắt khó tin.
Cùng lúc, Miểu Trạch từ trong phòng
chờ ra tới, cậu ta mặc trang phục của lính hoàng gia, vừa nhìn đã biết
sẽ đóng vai gì trong vở kịch đang diễn ra.
Vừa đến gần đã thấy biểu cảm “đặc sắc” của Hoà Trúc, cậu ta tò mò hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hoà Trúc mở trừng trừng mắt nhìn Miểu Trạch gật đầu, tay hết chỉ qua Tiêu
Cảnh Vũ rồi chỉ lại Ngư Tranh, sau cùng cô nàng tự chỉ vào thái dương ám chỉ đầu óc của hai kẻ mập mờ kia không bình thường.
Trò chuyện
chưa quá mười câu, phân đoạn có mặt Tiêu Cảnh Vũ cũng đến. Suốt lúc anh
bước ra sân khấu biểu diễn, Ngư Tranh vẫn luôn đứng trong cánh gà dõi
theo.
Tuy nhiên, khi sắp đến phân cảnh hôn công chúa tỉnh dậy, Ngư Tranh lại dứt khoát quay người trở về phòng chờ của lớp mình.
Cho dù có tin tưởng Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh cũng không thể tự ngược đãi bản thân bằng cách xem anh thân mật với người khác.
Không ngờ, lúc Ngư Tranh vừa đến cửa phòng chờ, bên ngoài khán đài đã truyền
đến tiếng vỗ tay cùng tiếng cười phấn khích. Tiếc rằng đối với Ngư Tranh giờ đây, một chút hứng thú về sự việc diễn ra ngoài kia cũng không có.
Diễn xong vở kịch cách đó không lâu, các thành viên còn lại cùng nhóm diễn
của Ngư Tranh đã sớm rời khỏi, hầu hết đều đổ xuống sân trường dạo chơi
ăn uống.
Trong phòng chờ chỉ còn lại một mình Ngư Tranh, cô đứng
trước gương dùng bông và nước tẩy trang lau đi lớp trang điểm đậm trên
mặt.
Bỗng nhiên, giữa không gian yên lặng vang lên tiếng cửa bật
mở. Ngư Tranh không quay người lại, thay vào đó là nhìn thẳng vào hình
ảnh phản chiếu trong gương.
Bó hoa hồng lớn màu đỏ được gói chỉn
chu, người cầm hoa mang đến cũng rất lịch lãm, chỉ có điều không thể
khiến Ngư Tranh dao động.
Ngó lơ người thanh niên đang bước đến phía sau lưng, Ngư Tranh tiếp tục lau đi vết trang điểm còn lại trên mặt.
Có điều, người kia vẫn cố tình bỏ qua thái độ lạnh nhạt của Ngư Tranh. Đến sát chỗ cô, cậu ta cất tiếng khen ngợi: “Không ngờ tiểu thư đỏng đảnh
của chúng ta lại rất giỏi, chúc mừng cậu đã hoàn thành tốt vai diễn.”
Ngư Tranh vừa lúc tẩy trang xong, cô nghiêng đầu nhìn qua Trần Tấn Hào đứng bên cạnh, mái tóc cậu ta vuốt keo bảnh bao, trên người mặc một bộ vest
nâu sáng, từ ngoại hình đến lời nói đều khiêm nhường khác hẳn trước đây.
Giữa lúc Ngư Tranh còn đang đánh giá Trần Tấn Hào, tiếng cười nắc nẻ của Hoà Trúc từ bên ngoài vang vọng càng lúc càng rõ.
“Ngư Tranh! Ha ha, cậu không ngờ được đâu, hồi nãy đang chuẩn bị diễn cảnh
hôn, Cảnh Vũ đột nhiên kéo bạn nam đóng vai lính đứng sau lưng cậu ấy
hôn thay...”
Hoà Trúc đang lớn tiếng kể lể, vừa bước vào cửa phát hiện sự tồn tại của Trần Tấn Hào, cô nàng tự động im lặng nghiêm mặt.
Vài phút sau, nối tiếp cho sự ồn ào vừa tắt của Hoà Trúc là tiếng than vãn
của Miểu Trạch: “Ngư Tranh! Tại cậu mà Cảnh Vũ phá hỏng vở kịch của lớp
bọn mình rồi đấy!”
Từ ngoài cửa đi vào, Miểu Trạch choàng vai bá
cổ Tiêu Cảnh Vũ. Cũng giống như Hoà Trúc, ngay khi nhận ra Trần Tấn Hào ở cùng Ngư Tranh, cậu ta liền tự giác giữ yên lặng.
Bầu không khí
đột nhiên rơi vào căng thẳng, nhưng trái với người ngoài cuộc là Miểu
Trạch và Hoà Trúc tích cực trao đổi ánh mắt tìm cách cứu vãn tình thế,
người trong cuộc là Tiêu Cảnh Vũ đã đi thẳng tới chỗ Ngư Tranh, nắm bàn
tay cô kéo ra khỏi phòng.
Đi lên dãy lớp học vắng người, suốt
quãng đường không ai chủ động lên tiếng trước, vừa đến nơi Tiêu Cảnh Vũ
đã kéo Ngư Tranh vào lớp của cô. Lý trí của anh đã sớm mất hết kiên
nhẫn, vội vàng giải thích: “Anh không diễn cảnh hôn.”
“Em biết, ban nãy Hoà Trúc có nói.”
Trước dáng vẻ bình tĩnh lạ thường của Ngư Tranh, cơn sốt ruột lại cuộn trào
trong lòng Tiêu Cảnh Vũ. Bởi anh thật sự không mong hiểu lầm tạo nên vết nứt, từ vết nứt ấy sẽ có người chen chân vào.
Nhìn hai đầu chân
mày cau chặt của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh vẫn điềm nhiên ngồi lên bàn, từ tốn tiếp lời: “Em cũng đâu phải gọi Trần Tấn Hào đến, anh nóng nảy như
vậy làm gì chứ? Anh ghen à? Cảm giác thế nào? Hiểu được cảm giác của em
chưa?”
Bị Ngư Tranh nhắc nhở, Tiêu Cảnh Vũ mới ý thức được vừa
rồi giọng điệu của bản thân có hơi quá khích. Hơn nữa nói đến cảm giác
ghen tuông kia, anh chỉ cảm thấy khó chịu bức rức, nhưng đồng thời anh
cũng hiểu được Ngư Tranh đã chịu đựng cảm giác này suốt hai tuần qua.
Vẻ mặt Tiêu Cảnh Vũ thoáng chốc trở nên vô cùng rối rắm, Ngư Tranh khẽ
cong môi cười, giơ tay nắm lấy tay anh kéo lại gần chỗ mình.
Tiêu Cảnh Vũ đứng sát đối diện chỗ Ngư Tranh đang ngồi, cô ngẩng đầu nhìn
anh, dịu giọng trấn an: “Cậu ta chỉ đến chúc mừng em diễn tốt, ngoài ra
chẳng có gì đâu. Nếu có, cậu ta cũng không thể đấu lại được... người có
thân phận chính thức.”
Không rõ vì sao nghe những lời này, Tiêu
Cảnh Vũ vừa có được sự tự tin, lại vừa có phần nhẹ nhõm. Nhưng Tiêu Cảnh Vũ phải thừa nhận, Trần Tấn Hào là một đối thủ nặng ký, chỉ cần cậu ta
xuất hiện bên cạnh Ngư Tranh, anh liền có suy nghĩ cậu ta sẽ tranh giành lấy cô.
Có lẽ, cũng vì Tiêu Cảnh Vũ chỉ là bạn trai trong “bóng
tối”, một khi chưa thể công khai hẹn hò, tình địch sẽ vẫn luôn vây quanh khắp nơi.
Càng nghĩ thì đầu óc lẫn lòng dạ của Tiêu Cảnh Vũ càng rối, chưa bao giờ anh có khao khát muốn tuyên bố với mọi người về mối
quan hệ với Ngư Tranh như hiện tại. Anh muốn tất cả đều biết, Ngư Tranh
đã là bạn gái anh, là người con gái thuộc về anh, không ai được phép có
tư tưởng tiếp cận cô.
Mải mê nghĩ ngợi không chú ý, lúc Tiêu Cảnh Vũ nhìn lại đã thấy Ngư Tranh cúi đầu vừa kéo vừa sờ áo anh. Tiêu Cảnh
Vũ không màng nghĩ nữa, anh bất ngờ ép người về phía cô đồng thời chống
hai tay lên bàn giữ trọng tâm, thu hẹp khoảng cách giữa mình và Ngư
Tranh.
Ngay lúc Ngư Tranh vừa ngước mặt lên, Tiêu Cảnh Vũ chớp
mắt đã hạ đầu phủ môi lên môi cô. Nhưng khác với những lần trước chỉ đơn giản là môi chạm môi, lần này đôi môi Tiêu Cảnh Vũ khẽ hé ra ngậm lấy
cánh môi Ngư Tranh, khẽ khàng chuyển động.
Song song cùng thời
điểm, trên diễn đàn trường bỗng lan truyền bức ảnh chụp từ phía sau lưng Tiêu Cảnh Vũ. Cơ thể anh hơi cúi về trước, một góc nhỏ có thể nhìn thấy người phía dưới bị thân thể anh che khuất là Ngư Tranh, tư thế cả hai
giữa nơi vắng vẻ thật sự rất mờ ám.
Rất nhanh, hàng loạt tiêu đề “chấn động” gây bàn tán xôn xao:
[Hoàng tử ban Tự nhiên cho lính hôn công chúa vì sợ bà tiên hắc ám ban Xã hội ghen.]
[Hoàng tử ban Tự nhiên hôn bà tiên hắc ám ban Xã hội.]