Vào mùa hè năm Tạ Du gần tốt nghiệp, có một hot search lặng lẽ trồi lên hàng đầu.
#Thống kê những cặp đôi thần tiên ở đại học#
Phía sau hot search còn có một bảng vote.
Phó Đình Sâm và Tạ Du chiếm vững ngôi vị đầu bảng.
Trong đó còn có một tấm ảnh, phía sau là một danh sách ảnh Tieba đặc biệt làm vì hai người, bên trong đều là ảnh chụp hằng ngày của cả hai, có ảnh cô đang hờn dỗi, mỉm cười nhạt đầy xinh đẹp, còn có ánh mắt sùng bái thâm
tình.
Còn đôi mắt Phó Đình Sâm thì cứ dán chặt lên người cô, cho dù đang xách túi đi theo sau cô cũng luôn mỉm
cười nhìn cô gái mình yêu.
Một tấm ảnh
kinh điển nhất đó là, trên nền tuyết, dưới cây cổ thụ trăm năm, cô gái
được bọc trong áo khoác của chàng trai, nhón mũi chân vui vẻ hôn lên cằm anh.
Còn có bức ảnh nhận được giải
thưởng trong buổi triển lãm nhiếp ảnh do trường học tổ chức, được không
ít tác giả vẽ thành truyện, màu nước hoặc tranh sơn dầu, trong Yến Đại
không có quá nhiều tế bào nghệ thuật cũng vì hai người mà trở nên sôi
trào các hoạt động nghệ thuật.
Yến Đại
nổi tiếng nghiêm túc, cho dù không quá hiểu hoạt động nhưng vẫn có thể
làm cho nó trở nên sinh động, ngay cả Tạ Du mà cũng dốc sức cống hiến vì tiết mục nghệ thuật lần này, hoạt động như vậy đương nhiên hấp dẫn được không ít tuấn nam mỹ nữ của viện nghệ thuật gần đó, bởi vậy mà đã mở ra không ít giai thoại vườn trường.
Với
việc mình lại được lên hot search lần nữa, lần này biểu hiện của Tạ Du
rất kích động, một là bởi vì lên hot search cùng cô còn có Phó Đình Sâm, hai là vì vũ đạo trong tiệc Nguyên Đán của cô lại được đào lên lần nữa, đã không uổng phí tâm huyết của cô Kiều Chỉ.
Cô nằm trên đùi Phó Đình Sâm, ăn dâu tây anh đút, giơ điện thoại lên cười híp mắt: “Bức ảnh này đẹp!”
Ánh mắt Phó Đình Sâm rời khỏi màn hình notebook trước mặt nhìn xuống màn
hình điện thoại mà cô giơ lên, bản tranh sơn dầu của bức ảnh chụp ở trên nền tuyết đập vào mắt anh.
Anh cúi đầu
nhấn nút thích, sau đó thoát khỏi giao diện Weibo, nhét bản thiết kế vào trong tay cô: “Nhìn váy cưới, đừng xem lung tung.”
Sau khi nói xong lại nhét vào miệng cô một quả dâu tây.
“Ò.” Tạ Du ngồi quỳ ở trên thảm, cầm lấy bản thảo thiết kế váy cưới và lễ
phục, chống tay lên bàn con buồn rầu nhăn khuôn mặt nhỏ: “Đều đẹp cả,
chúng mình chụp thêm vài bộ được không? Mua hết cả mấy bộ này.”
“Nghe em, để họ chuyển đến rồi em lựa lại.” Phó Đình Sâm nhìn lướt qua bản
thiết kế làm cô thích không nỡ buông tay, ánh mắt dừng trên má cô, mái
tóc của cô buộc lại thành đuôi ngựa sau đầu, ánh mặt trời ấm áp xuyên
qua tấm rèm mỏng chiếu vào rọi từng vòng từng vòng sáng lên người cô,
sườn mặt dịu dàng trắng nõn sáng lên, hơi nhíu mày, ngón trỏ gập lại
nhét giữa hàm răng.
Anh cầm điện thoại chụp lại một bức kêu cái “Tách”, Tạ Du mơ màng nhìn qua, rồi lại “tách tách” thêm một tấm nữa.
Hai người cũng không chụp nhiều ảnh, nhưng hằng ngày đều sẽ chụp hình người kia rồi lưu vào điện thoại, chụp ảnh chung cũng thỉnh thoảng mới chụp,
bởi vì ảnh chụp chung của hai người chỉ cần lướt diễn đàn là có thể tìm
được một mớ.
Phó Đình Sâm cộng dồn thêm
số hàng đã tích trữ lúc trước ghép lại thành bức ảnh chín tấm rồi đăng
lên Weibo, phần chú thích để một trái tim màu đỏ.
Đây là cách mà bình thường anh hay khoe tình cảm.
Mọi người đều biết Weibo mới được chứng thực mấy năm gần đây của Phó Đình
Sâm là dùng để rắc đường, có điều tần suất không nhiều, thời gian dài
thì một tháng, ngắn thì một ngày.
Nhưng
đuổi kịp nhiệt độ lần này, có người hâm mộ tinh mắt nhìn thấy bản thiết
kế váy cưới trong tay Tạ Du, hưng phấn suy đoán chuyện tốt của hai người sắp đến dưới phần bình luận, dù sao chiếc nhẫn đính hôn đã nằm trên tay cô dâu hơn ba năm rồi.
Sau khi Tạ Du tốt nghiệp thì đã lan truyền tin tức kết hôn, hai người cũng không khoe
khoang những cũng không cố tình giấu diếm, tuy rằng ngày cưới đã chọn
vào đầu thu, nhưng quá trình kết hôn rườm rà, Phó Đình Sâm và Tạ Du luôn phải quan tâm sát sao, đến khi hai người gật đầu thì nhà thiết kế mới
bắt tay vào làm bước tiếp theo, sau khi chỉnh sửa xong danh sách khách
mời thì cũng đến lúc tiết lộ thời gian kết hôn.
Vừa tốt nghiệp đã kết hôn làm không ít người ghen tỵ, nhưng hai người lại
chẳng có khuyết điểm gì, điều duy nhất khiến mọi người lên án đó chính
là đường mà Phó Đình Sâm rải làm mọi người ê hết cả răng.
Cô gái trong màn ảnh của anh giống như thiên sứ, đều là những tấm ảnh vô
tình chụp được trong cuộc sống hằng ngày, nhưng cũng có thể nhận ra cô
gái được cưng chiều hạnh phúc đến mức nào.
Tạ Du nhìn những bình luận thu hút sự chú ý của cô, phía dưới có không ít
người hâm mộ gọi anh là chồng, cô bất mãn véo eo anh một cái, rồi âm
thầm liếc anh, nằm xuống đùi anh bóp cằm anh chụp cho anh một tấm ảnh từ góc chết.
Cô thở dài một tiếng, gương
mặt này dù nhìn ở góc nào thì cũng không không chê vào đâu được, phóng
lớn ảnh chụp, nhìn yết hầu và cái cằm hoàn mỹ của anh, ban đầu Tạ Du
cũng định đăng Weibo nhưng rồi đột nhiên thay đổi ý định, cô không nỡ để người khác nhìn thấy cho nên lưu trong điện thoại không đăng.
Đương nhiên Phó Đình Sâm không bỏ qua hành động nhỏ này của cô, một tay cầm
máy tính bảng, còn một tay thì xoa mái tóc dài mềm mại của cô, ngón tay
chậm rãi xoa bóp cổ cô.
Tạ Du thoải mái híp mắt, điện thoại trong tay cũng rơi xuống, nắm mắt lại hưởng thụ như con mèo được chủ nhân âu yếm.
Rồi sau đó bàn tay kia đè xuống phần hông, nhéo phần thịt mẫn cảm bên hông
cô, còn dùng giọng nói quyến rũ thì thầm bên tai cô dỗ dành: “Nhuyễn
Nhuyễn, nhảy một điệu cho anh xem đi.”
***
Hôn lễ quyết định vào đầu thu, thời tiết không khô nóng giống ngày mùa hè,
cũng không rét lạnh như cuối thu, độ ấm rất thích hợp.
Một ngày trước hôn lễ, hai người đi nhận giấy kết hôn.
Lúc Phó Đình Sâm cầm sổ hộ khẩu của cả hai đến Cục Dân Chính thì Tạ Du vẫn
còn ngơ ngác, tuy rằng cô đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để làm vợ anh,
nhưng khi đến ngày hôm nay, không hiểu sao cô vẫn căng thẳng, thế cho
nên nhân viên làm thủ tục cho họ nghi ngờ nhìn lướt qua Phó Đình Sâm và
Tạ Du: “Hai người tự nguyện sao?”
Phó Đình Sâm: “…”
Anh véo gương mặt Tạ Du, hai má dư ra được vài lạng thịt khi bóp rất sướng
tay, anh không nhịn được mà véo thêm hai cái: “Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay
chúng ta kết hôn.”
Tạ Du lấy lại tinh thần, nắm chặt tay Phó Đình Sâm, nhìn bóng lưng đi đóng tiền của anh, không biết cô lại nghĩ gì nữa.
Lúc hai người cầm quyển sổ hồng đi ra khỏi Cục Dân Chính thì Tạ Du đột
nhiên nắm chặt góc áo Phó Đình Sâm, khuôn mặt nhỏ nhăn nhúm: “Cái này có thể trả lại không?”
Phó Đình Sâm sửng
sốt, thấy dáng vẻ lo sợ không yên của cô thì tức đến bật cười, lúc trước thấy cô vui vẻ phấn chấn chuẩn bị cho hôn lễ không thấy cô bị khủng
hoảng tiền hôn nhân, hôm nay nhận chứng nhận xong thì mới bất giác sợ
hãi.
Phó Đình Sâm vươn tay rút giấy chứng nhận trong tay cô, cẩn thận giấu trong lớp túi áo trong, xách cổ cô đi
xuống bậc thang, vừa đi vừa nói: “Đừng có mơ, một khi đã bán thì không
cho trả hàng.”
Tạ Du im lặng đi theo bước chân của anh, khẽ lẩm bẩm: “Cảm giác chỉ có chín đồng đã bán mình,
không ngờ rằng kết hôn lại đơn giản và nhanh như vậy, nếu dài hơn mười
phút thì tốt quá, em còn chưa chuẩn bị xong đâu.”
“Phó Đình Sâm liếc nhìn cô: “Không phải chín đồng, mỗi người một nửa, em đã
bán mình cho anh với giá bốn đồng năm xu! Chấp nhận số phận đi, cả đời
này em sẽ là của anh!”
Tạ Du nhân lúc anh không chú ý nhảy lên đập lên lưng anh một cái, huơ chân, cánh tay ôm cổ anh, hôn một cái “chụt” lên má anh: “Anh cũng là người của em!”
“Dạ, quãng đời còn lại xin giúp đỡ nhiều hơn.” Phó Đình Sâm cười đầy cưng chìu cõng cô đi về phía trước.
“Sau khi kết hôn chúng ta sẽ dọn đến sống trong biệt thự sao?”
“Em thích chỗ nào? Bên biệt thự đã trang trí xong, bên kia rộng rãi, mô
hình hộp nhạc của em không đặt được ở bên này, sau khi dọn sang bên kia
mới có chỗ bày biện.”
“Phòng vũ đạo thì sao?”
“Đã trang trí xong, phòng thí nghiệm cũng có, lần trước lúc em đi xem vẫn
chưa mua xong thiết bị, mới vận chuyển tới vào hai ngày trước thôi.”
“Vậy đến mùa đông chúng ta có thể ở trong nhà không cần ra ngoài. Ở Yến Thành lạnh quá.”
Một vài lá cây hơi vàng không chịu nổi cơn gió thổi đến bất ngờ, chúng bay
lả tả xuống dưới, lặng lẽ đáp dưới chân cô gái đang mặc sức tưởng tượng
cuộc sống sau kết hôn.
***
Ngày cử hành hôn lễ sau ngày nhận giấy kết hôn một ngày, sau khi Phó Đình
Sâm và Tạ Du về nhà đã bị tách ra, buổi tối Lạc Sanh và Phương Xán cùng
nói chuyện của con gái với Tạ Du.
Còn Phó Đình Sâm bị Tạ Diệc và mấy người khác lôi về nhà cũ nhà họ Phó.
Hôn lễ kiểu Trung Quốc, lễ phục phức tạp được đặt trong hộp gỗ đàn hương đã đưa đến, tất cả đồ đạc đều đủ cả, chỉ thiếu mỗi cô dâu ngày mai sẽ gả
sang thôi.
Buổi tối Tạ Du ôm giấy chứng nhận kết hôn mới dần cảm thấy hưng phấn, nỗi lo sợ bất chợt vào buổi sáng đã biết mất tăm mất tích.
Hai người đã sống cùng nhau ba năm, đã sớm quen cách sống của người kia,
mối quan hệ giữa hai nhà Tạ Phó cũng tốt, không tồn tại mối quan hệ mẹ
chồng nàng dâu khó xử lý như trên mạng nói, gả cho anh sẽ có thêm một
thân phận mới, anh chỉ càng thêm thương yêu cô hơn thôi.
Cô ôm giấy chứng nhận trong lòng ngủ thật ngon, sáu giờ sáng hôm sau đã bị Lạc Sanh đánh thức: “U U dậy trang điểm, chờ mặt trời mọc là xinh đẹp
xuất giá được rồi.”
Kiểu tóc Trung Quốc rất khó búi, nhà tạo mẫu tóc tốn bốn tiếng đồng hồ mới hoàn thành toàn bộ kiểu tóc.
Tạ Du mặc bộ lễ phục kiểu Trung Quốc màu hồng phấn, đây là phiên bản lễ
phục đã được cách tân, nhìn từ bên ngoài thì có váy và áo rời, phần áo
chiết eo càng tôn lên vòng eo nhỏ mảnh khảnh của cô, trên đầu là mũ đội
nạm tơ vàng đính kim cương, vì sợ cô mệt nên Phó Đình Sâm đã cố ý chọn
mẫu có kiểu dáng chạm rỗng, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay trang điểm
nhẹ nhàng càng tôn thêm vẻ đẹp yêu kiều của cô.
Đến cả Phương Xán làm phù dâu đã quen nhìn gái xinh trong giới giải trí,
giờ đây nhìn thấy cô cũng không tiếc lời tán thưởng, kéo con gà Tạ Du
đang gật rù sắp ngủ dậy chụp ảnh.
Mười
giờ rưỡi, Phó Đình Sâm đến đúng giờ, Tạ Chí Bác hiếm khi ra khỏi phòng
thí nghiệm đang ngồi thẳng lưng trên sô pha cùng mấy người Tạ Diệc.
Phù dâu chỉ có một mình Phương Xán, nhưng phù rể lại có tận năm người.
Hoắc Nhất Phàm, Lâm Dư, Nghiêm Hành, Giang Dụ và Hạ Tống.
Phương Xán người đơn thế mỏng, quấy rối chưa được năm phút đã bị Hạ Tống dắt đi để cho Phó Đình Sâm đi vào.
Phó Đình Sâm nhốt hết đám người ồn ào ở ngoài cửa phòng ngủ, đi đến mép
giường nhìn Tạ Du được trang điểm tỉ mỉ, không nhịn được mà khẽ thở nhẹ
hơn, quỳ một gối xuống trước giường hôn nhẹ lên ngón tay cô, trong đôi
mắt hoa đào xinh đẹp tràn đầy dịu dàng cưng chiều: “Nhuyễn Nhuyễn, anh
đến cưới em.”
Anh mặc áo dài truyền
thống, trên mặt lụa màu đỏ thêu bằng sợi tơ vàng tạo thành hình con rồng vàng sinh động như thật, áo dài cũng không thể che được dáng người vai
rộng eo thon của anh, khác biệt với tây trang, áo cưới truyền thống của
Trung Quốc tôn thêm hơi thở nho nhã của anh.
Tạ Du đặt bàn tay nhỏ của cô vào trong lòng bàn tay anh, hốc mắt ửng đỏ,
đôi mắt sáng rỡ không hiểu tại sao lại ầng ậng nước mặt, lặng lẽ nhìn
anh không nói gì.
Phó Đình Sâm cúi đầu
nâng bàn chân nhỏ của cô lên, mang đôi vớ trắng vào rồi giúp cô mang
giày thêu đỏ, sau đó cúi người ôm chặt cô vào trong lòng, hôn khóe môi
cô: “Đi thôi.”
Hai người kính trà cho Tạ Chí Bác, sau đó Tạ Du được Tạ Diệc cõng ra đến cửa.
Tạ Du nằm trên vai Tạ Diệc nghe anh ta dặn dò, nước mắt đã cố nhịn lại
tràn đầy hốc mắt lần nữa, một người kiệm lời như anh ta, mấy năm nay vẫn luôn ôm áy náy mà chăm sóc cô thật tỉ mỉ, vào ngày cô kết hôn anh ta
lại có thể nói nhiều như vậy.
Cô vẫn giống như ngày bé, vươn tay ôm cổ Tạ Diệc: “Anh, chuyện hồi nhỏ em không trách anh.
Bước chân Tạ Diệc khựng lại, im lặng.
“Thật đấy.” Tạ Du từng hận Tạ Diệc dùng cô để đổi lấy lợi ích, nhưng khi đó
nhà họ Tạ như mặt trời sắp lặn, nếu anh ta không đủ mạnh mẽ thì sẽ không đủ sức bảo vệ cô.
Tạ Du nhìn xe cưới
càng lúc càng gần, mỉm cười: “Anh, đêm qua em mơ thấy mẹ, bà nói nhìn
thấy chúng ta hạnh phúc bà đã yên tâm rồi.”
Trước khi giao Tạ Du cho Phó Đình Sâm trước, hốc mắt Tạ Diệc ửng đỏ nhìn nụ
cười trên mặt Tạ Du, vươn tay muốn xoa tóc cô, nhưng sợ làm hỏng kiểu
tóc của cô nên rụt tay về: “Ô Ô, thật lòng xin lỗi.”
Tạ Du dựa vào bả vai Phó Đình Sâm, cười cong đôi mắt: “Anh, anh mãi mãi là anh trai mà em yêu.”