Lần đầu tiên Phó Đình Sâm bình tĩnh nói chuyện với Phó Quân như vậy, khuôn
mặt hai người có điểm giống nhau, nhưng nhìn kỹ thì lại là hai loại khí
chất khác biệt.
Phó Đình Sâm ngả ngớn
ngồi tựa lưng vào ghế, may là cũng biết đang ở cục cảnh sát, không kiêu
ngạo gác chân lên bàn, đôi mắt hoa đào khi không cười khiến người ta cảm thấy một thứ cảm giác u ám, ánh mắt ngước lên chứa ý lạnh, “Chuyện gì?”
Luật sư của Phó Quân lén nói với anh, rằng Phó Quân muốn gặp anh, có thứ này phải đưa cho anh.
Phó Đình Sâm vốn chẳng nghĩ nhiều, hai người cũng chẳng cần biểu diễn tiết
mục anh em khăng khít, chẳng thiết. Nhưng nghĩ đến lời Tạ Du nói khi say rượu, đành kìm lại xúc động muốn đánh người đến gặp cậu ta.
Trong cục cảnh sát không thể động tay động chân, Phó Đình Sâm ngửa đầu nhìn
trần nhà, biết thế lúc trên biển đánh cậu ta một trận cho bõ.
Phó ĐÌnh Sâm mặt nặng mày nhẹ nhìn Phó Quân, tóc húi cua sát da đầu, quần
áo tù nhân rộng thô ráp thùng thình, thấy bộ dạng như này khiến khá
thoải mái.
“Cái này đưa cậu.” Phó Quân
đưa một cái USB không có gì bất thường, “Cái này là không ít chứng cứ
phạm tội tôi thu thập rồi sắp xếp lại của Phó Thanh Sơ, dù không phải
tội chết, nhưng tôi tin tưởng năng lực của anh lựa thời gian thích hợp
khiến nó phát huy tác dụng lớn nhất.”
Phó Đình Sâm không nhận lấy, vẫn vẻ lạnh lùng, “Đấu đá nhau lâu thế rồi chẳng nhẽ gì cậu lại vẫn giúp tôi, cậu muốn gì?”
Phó Quân mỉm cười, “Tùy cậu thôi, tôi không ép.”
Phó Đình Sâm nghịch USB trên tay, tài liệu đen của Phó Thanh Sơ, thú vị đấy, nắm chặt USB, chống tay lên bàn, “Muốn gì?”
“Đến khi tôi mãn hạn tù, tôi hy vọng mẹ tôi cả người nguyên vẹn đón tôi ở cửa trại giam.”
“Chốt.” Chuyện này không khó, kẻ thù không đội trời chung của mẹ Phó Quân chỉ
có họ nhà Phó gia, chỉ cần anh không truy hỏi, hiện tại phía mẹ anh ta
có xíc mích với Trầm gia nên chẳng làm nên được sóng gió gì.
Phó Đình Sâm đồng ý, “Tôi cần kiểm tra xem cái này có tính chân thực không, hai ngày sau sẽ cho cậu một câu trả lời.”
“Tùy cậu.” Phó Quân thản nhiên cười, những ngón tay nắm chặt dưới bàn chậm thả lỏng.
Thực ra Phó Đình Sâm không phải người đầu tiên được chọn, những người trước
kia anh thu nạp đều là Phó Thanh Sơ phái cho, ít nhiều cũng có quan hệ
với Phó Thành Sơ, những người đó anh không thể tín nhiệm.
Dù là người của anh nhưng cũng có xu hướng phản bội, anh thành tù nhân thì lòng dạ bắt đầu tan tác, không một người nào đáng tin cả, người duy
nhất có thể hoàn toàn tín nhiệm là mẹ lại cự tuyệt qua lại.
Phó Đình Sâm chính là lựa chọn cuối cùng.
Anh muốn thấy Phó Thanh Sơ bị đạp đổ, chỉ tay năm ngón anh ta suốt hai mươi năm qua, chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì khi mất đi món hời.
Mẹ đã nếm trải khổ đau, Phó Thanh Sơ dù sao cũng phải thử xem nó có vị như nào chứ.
Phó Quân nhìn bóng người rời đi của Phó Đình Sâm, cuối cùng hỏi câu giấu tận đáy lòng, “Hai người sẽ kết hôn sao?”
Phó Đình Sâm dừng bước, không quay đầu lại.
Hỏi được câu này, Phó Quân cười ra tiếng tự giễu.
Thân phận đứa con ngoài giá thú này, anh bị ép buộc có khi là chủ động làm
chiều chuyện sai trái, phần lớn những chuyện anh làm suốt hai mươi năm
cuộc đời đều khiến anh cảm thấy hối hận, nhưng thích Tạ Du là chuyện anh cảm thấy không hối hận nhất, dù sau này cái thích ấy còn trộn lẫn với
những thứ khác, nhung ánh sáng duy nhất xoa dịu chiếu vào lòng anh đến
giờ vẫn còn tỏa sáng.
Hối hận nghe theo
lời đề nghị của Z bắt cô đến Yangon, cô yếu như vậy, nghe nói bác sĩ
trong nhà bây giờ ngày hai mươi bốn tiếng không dám chợp mắt, sáu bác sĩ thay phiên nhau trực.
“Chăm sóc cô ấy tốt nhé.”
Hiếm khi Phó Đình Sâm bẻ lại anh, nghiêng đầu gật rồi ừ một tiếng, cất bước rời đi.
Tư liệu trong USB đã xác nhận tính chân thực xong, cùng ngày, Phó Đình Sâm trả lời Phó Quân.
Hiện tại không phải thời cơ công khai tốt nhất, tổn thất quân cờ Phó Quân
này, thuộc ạ của Phó Thanh Sơ còn có thể lấy ra mấy quân cờ thế chỗ Phó
Quân.
Trong vòng luẩn quẩn đều đồn Phó
Thanh Sơ hiểu rõ con trai, những phần yêu thương này là vì anh ta có
ích, anh ta có thể là quân cờ chống lại Phó Đình Sâm.
Phó Quân sẽ không biết điểm ấy, nên anh ta từng chút từng chút thu thập
chứng cứ phạm tội của Phó Thanh Sơ, cũng là vì sau này mình có thể không bị Phó Thanh Sơ tiêu khiển nữa.
Bị một thằng nhãi con dưới tay mình cắn ngược một cái, chắc chắn vẻ mặt Phó Thanh Sơ khi biết được sẽ vô cùng đặc sắc.
***
Tạ Du uống say xong liền được dỗ ngủ mát, sau khi tỉnh lại chẳng rõ chuyện gì đã xảy ra, cô nhìn Phó Đình Sâm ngồi mép giường, chớp chớp mắt, trì trệ không động đậy gì, cho đến khi Phó Đình Sâm đưa một tập tài liệu
màu xanh lam qua, cô mới đưa tay nhận lấy.
Báo cáo cho thấy, vết thương trí mạng của Sở Dực là một mảnh đạn xuyên qua phổi anh.
“Không phải em đâu.” Phó Đình Sâm xoa xoa tóc cô, kéo chăn lên đến cằm , “Đừng sợ.”
Phó Đình Sâm biết khúc mắc của Tạ Du, điều tra tư liệu của Sở Dực cho cô xem.
Tạ Du chăm chú nhìn những dòng chữ trên tư liệu, vì tránh để cô sợ nên đã
lược bớt những hình ảnh đó, nhìn cái tem niêm phong màu đỏ phía sau,
ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lẩm bẩm, “Không phải em.”
Phó Đình Sâm lấy lại tập tài liệu, “Em là phòng vệ chính đáng.”
Thấy giữa hai hàng lông mày không còn xám xịt như mấy ngày trước nữa, lấy một tờ giấy trên bàn đưa cô, “Còn cả tin tốt.”
“Lần thi vật lý này em đứng thứ hai, vị trí đầu là của sinh viên năm ba Thâm Thành.”
Tạ Du nghiêng đầu, trong mắt lờ mờ chứa đựng sự mất mát, “Thứ hai à.”
“Bài viết của hai người kém một điểm.” Phó Đình Sâm hơi ngừng lại, “Điểm tổng kém 0,5.”
Lông mi dài đen láy rủ xuống, mang theo nỗi mất mát nhàn nhạt, không biết có thể vào được phòng thí nghiệm hay không.
Yến Thành có phòng thí nghiệm vật lí đứng đầu cả nước, thầy Vương là một
giáo sư trong đó, đương nhiên sẽ có những giáo sư giỏi hơn thầy ấy,
nhưng chỉ cần vào được đó là có thể nhận được sự hướng dẫn của tất cả
giáo sư, mỗi năm chỉ tuyển năm người trên cả nước.
Phó Đình Sâm mở rèm cửa, bên ngoài tuyết rơi càng dày, trong sân không được quét dọn, cũng không có dấu chân lộn xộn gì, tuyết trắng xóa rơi trên
mặt đất, vương trên nhành cây, hạ xuống bụi cỏ, như một lớp chăn bông
mềm mại.
Mọi loài hoa đều xơ xác tiêu điều, chỉ có ánh mặt trời trong nhà dần lan tỏa điểm sắc cho khung cảnh này.
Tạ Du hạ mắt, suy nghĩ nhạy cảm không biết đang nghĩ đến điều gì, hốc mắt
ửng đỏ, trong ánh mắt sáng trong có phần yếu mềm, “Em muốn đi thăm mẹ.”
“Anh đi sắp xếp.” Phó Đình Sâm cau mày, cuối cùng lại không nói gì nữa, ven
biển gió lớn không ấm áp như Yangon, cơ thể cô không chịu được.
Sắp xếp chỗ Tạ Diệc xong, Tạ Du và Phó Đình Sâm đến một làng chài nhỏ, bãi
biển vào đông vô cùng trống trải, thi thoảng cũng lác đác vài bóng
người.
Trong làng chài đâu đâu cũng tỏa
ra mùi nước biển tanh nồng, vừa xuống xe đã có một làn gió mạnh phả vào
mặt, Tạ Du mặc áo bông bọc chặt người mà cũng run lên, gió lạnh luồn vào trong quần áo.
Phó Đình Sâm ôm cô vào
ngực, di chuyển vị trí để chắn gió lạnh cho cô, nhét miếng dán giữ nhiệt vào trong quần áo cô, “Lạnh thì bảo anh.”
Tạ Du nhanh nhẹn gật đầu.
Bắt đầu từ làng chài nhỏ, thuyền chênh vênh chạy một giờ mới tới nơi.
Tạ Diệc và Lạc Sanh cũng đi cùng, mấy năm nay họ thờ chỉ có bia mộ, tro cốt của mẹ đã rải ở đây.
Tạ Du đứng trên boong tàu, bị sặc gió, ho sặc sụa, cô nhìn mặt biển thấy
hơi choáng, ngón tay lạnh lẽo nắm lấy lan can, hốc mắt đỏ lòm, trên
boong tàu không có ai, cô luôn tự nói với mình từ khi mẹ qua đời cho đến nay.
Hai tiếng đồng hồ, chỉ có tiếng
sóng trên biển trả lời cô, cô như muốn nói hết lòng mình ra, từ bé đến
lớn nghĩ cái gì nói cái nấy, nói đến hứng chí, ngón tay thò ra khỏi chăn khua khoắng, sau đó cơ thể không chống đỡ nổi nữa, nói mệt rồi lại lấy
cái ghế nhỏ ngồi cuộn tròn rồi lại tiếp tục nói.
Sự nhợt nhạt trên khuôn mặt cũng dần thay bằng nụ cười, “Con còn có bạn trai rồi, anh ấy là Phó Đình Sâm, là tay đua rất cừ.”
“Anh ấy giống như một anh hùng, luôn bảo vệ con.”
“Vẫn nhớ sau khi trưởng thành, lần đầu tiên gặp anh ấy là lúc anh ấy đang
đánh nhau, dường như con vừa gặp đã yêu. Biết sở thích của anh ấy con
liền mua lego, dự định năm mới đến sinh nhật anh ấy sẽ cho anh ấy một
niềm vui bất ngờ, anh ấy chắc chắn sẽ thích.”
“Anh ấy tốt với con lắm, con cũng rất thích anh ấy.” Cô ngừng một chút, lại
thấy mình nói quá qua loa, lại chêm một câu, “Rất thích, vô cùng
thích.”
“Bọn con chắc sẽ kết hôn, các anh không phản đối.”
Có bàn tay to lớn dán lên eo, Tạ Du thẳng người nhìn qua, dán một miếng
giữ nhiệt lên mặt, anh thuận tay nhét vào trong áo cô, lại đút một ly
thủy tinh nóng vào tay cô, “Lạnh không?”
Khuôn mặt Tạ Du bị gió biển thổi đến đỏ phừng phừng, lắc đầu, đặt tay lên gáy anh, đôi mắt cong tít cười tủm tỉm nói: “Mỗi tay lạnh thôi.”
Phó Đình Sâm cũng lấy một cái ghế, chân duỗi dài ra, mở rộng quần áo ôm cô
vào ngực, bàn tay to lớn chụp lấy đôi tay nhỏ bé đang cầm cốc thủy tinh
của cô, cằm tựa lên trên đôi vai gầy yếu , thổi vào lòng bàn tay, “Này
còn lạnh nữa không?”
Cảm nhận được nhiệt
độ cơ thể anh, ngón tay tê cóng dần ấm lên, miếng dán giữ nhiệt trong áo cũng liên tục tỏa hơi ấm, cô dựa vào vai Phó Đình Sâm, hí mắt nhìn về
mặt biển nơi ánh sáng lấp lánh chiếu rọi, “Mẹ sẽ nhìn thấy chúng ta
chứ?”
Phó Đình Sâm nhìn theo ánh mắt cô,
giữa trời và biển chỉ có một đường ranh giới là mặt biển vô tận, anh kéo khăn quàng cổ của công xong, “Bác ấy sẽ vẫn bảo vệ em.”
Chợt, Tạ Du phấn khích chỉ về phía bên phải, “Anh Tiểu Phó, cá heo hồng kìa!”
Cá heo hồng nhạt dừng lại trong làn nước biển xanh biếc, bơi ngược chiều
du thuyền, ánh mắt của nó dương như nhìn về phía Tạ Du và Phó Đình Sâm , sau đó nhảy cao lên khỏi mặt biển vẽ ra một đường cong rồi chìm vào
trong nước, cứ liên tục nhảy ba bốn lần rồi chìm vào đáy biển khơi đi
mất.
Nhìn về phía xa xa còn có thể thấy chuyến du hành của cá heo hồng.
Cá heo trong truyền thuyết là thần bảo hộ tình yêu, chỉ cần cầu nguyện với chúng thì có thể cùng răng long đầu bạc.
Tạ Du không có ước nguyện, truyền thuyết này cũng là khi ở cùng Phương Xán mới biết, khi cô nói với Phó Đình Sâm chuyện này, anh đưa nước thuốc
đặc sệt đắng chát cho cô, “Chúng ta không cần cầu nguyện cũng sẽ đầu bạc răng long.”