Phó Đình Sâm định nhân lúc đêm khuya đến đây lấy laptop, mấy ngày nay, nhà họ Tạ trông chừng
Tạ Du rất cẩn thận, lúc ở bệnh viện, ngoài Tạ Diệc ra thì anh cũng chưa
làm ai khác nghi ngờ cả, nhưng nếu lỡ bị phát hiện anh đang sống ở đối
diện thì thật sự không thể nào mà giải thích rõ ràng được.
Đi qua vườn hoa, anh nhìn thấy bóng lưng quen thuộc dưới ánh đèn đường,
đôi mắt hoa đào chớp chớp rồi nhấc bước tiến tới, nhưng không thể ngờ
rằng lại nhìn thấy cảnh Tạ Du đang hút thuốc.
Trong màn mưa, Tạ Du mỏng manh đang cầm chặt chiếc dù, toàn thân cô như bị
nhốt trong cái lồng bằng hơi nước, hiện lên một cách mơ hồ, môi thì ngậm lấy điếu thuốc, các ngón tay thì kẹp điếu thuốc một cách không quen,
hơi ẩm cũng không thể làm tản đi khói thuốc.
Anh vừa bất ngờ vừa tức giận, cô gái này trong lòng giấu bao nhiêu phiền muộn mà lại ở đây lén lút hút thuốc như vậy!
Bất ngờ và phẫn nộ xong, anh lấy lại giọng nói của mình “Nhuyễn Nhuyễn, em đang làm cái gì vậy?”
Giọng nói phát ra như sét đánh bên tai cô.
Tay Tạ Du run run, vội vàng dập tắt điếu thuốc mới cháy được phân nửa vào
trong nước, đốm lửa nhỏ không sáng được bao lâu đã phải từ từ lụi tàn.
Tạ Du quay đầu nhìn qua, Phó Đình Sâm đưa chiếc dù màu đen to của mình
lên, chiếc dù che đi nửa gương mặt, đôi mắt đó như đang bị thiêu đốt
trong màn mưa.
Tạ Du nắm chặt lấy dù, lùi về sau hai bước, cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Phó Đình Sâm bước những bước dài đi về phía cô, cán dù như sắp bị anh nắm
đến gãy ra vậy, tay kia đưa ra kéo lấy cổ tay cô, giọng nói rất tức giận “Ai dạy em vậy hả?”
Sức của anh rất
mạnh, Tạ Du không biết tại sao anh lại tức giận, chớp mắt một cách ngây
thơ, lúc mí mắt mở to ra vành mắt như đang rưng rưng nước, âm thanh bị
bị tiếng mưa càng lúc càng to nuốt chửng đi một nửa, “Anh làm em đau.”
Phó Đình Sâm thả lỏng tay, đưa tay lấy hộp thuốc và bật lừa từ trong túi áo cô ra, mở hộp thuốc, bên trong chỉ thiếu đúng 1 điếu.
Dáng vẻ hung hăng của anh từ từ dịu xuống, nhưng nét mặt thì vẫn còn rất tức giận, ở trước mặt cô đem từng điếu thuốc vò nát, cũng ném luôn chiếc
bật lửa bị thấm ướt nước mưa kia đi, lửa giận trong mắt chưa tắt “Ai dạy em hút thuốc vậy hả?”
Cổ tay Tạ Du lại
bị anh nắm lấy, lần này còn mạnh hơn cả lần lúc nãy, cứ như là muốn bẻ
gãy tay cô vậy, đôi mi cô cụp xuống, nước mắt từ từ rơi xuống “Không có
ai dạy em hết, em tự học”
Những tức tối
trong người Phó Đình Sâm lúc nãy gần như biến mất hết, chỉ còn lại sự
xót xa trong lòng, trong lòng cô có rất nhiều nghi hoặc, hoài nghi bản
thân, hoài nghi những người bên cạnh nhưng không một ai giúp cô cả, cả
người như bị nhốt trong một chiếc mai, đoán ra rồi nhưng lại không có
năng lực làm gì cả.
Phó Đình Sâm đột
nhiên buông tay, lấy cây dù khỏi tay cô, đưa cô vào che chung dù với
mình, một tay nắm chặt lấy cán dù, một tay đỡ lấy cằm cô, tròng mắt đen
lờ mờ dưới màn mưa như dọa người, cúi đầu xuống với hơi thở ấm áp hướng
về môi cô.
Tạ Du lúc này như biến thành một đứa ngốc.
Khoảnh khắc hai môi chạm nhau, cô quên đi việc mình phải khóc, đôi môi ấm nóng của anh đặt lên môi khiến cô lúng túng, vị bạc hà còn lưu lại trong
miệng đều bị anh lấy đi hết.
Tiếng mưa
càng ngày càng to, mọi tiếng động xung quanh như bị gián đoạn, trong
không gian nhỏ này chỉ có hai người, những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống
những vũng nước, bắn lên mắt cá chân cô.
Đầu óc cô trống rỗng, quên luôn cả việc thở, mãi cho đến khi gương mặt nhỏ
ửng đỏ hết cả lên thì mới đưa tay đẩy anh ra, khóe môi truyền đến cảm
giác nhói nhói như kim châm.
Phó Đình Sâm một tay ôm lấy eo cô, kề trán mình vào trán của cô, màu đen của đôi mắt như giấu đi cả một bầu trời sao, hơi thở gấp gáp, giọng nói có chút mờ
ám “Nhuyễn Nhuyễn, thở đi.”
Tạ Du chớp mắt, ngờ nghệch hít thở, sau đó sự nóng bức của đôi môi lại ập đến, khóe môi bị cắn được vỗ về một cách nhẹ nhàng.
Hôn được một lần lại muốn hôn tiếp.
Phó Đình Sâm cảm thấy bản thân mất lý trí rồi, vốn không định dọa cô như
thế, nhưng khi đã thử qua một lần thì sẽ bị nghiện, mùi hương ngọt ngào
của cô gái đã bị anh cướp mất.
Đôi môi mềm chỉ có thể phá vỡ đi sự kiềm chế trong anh.
Hôn nhau khoảng chừng 5 phút, cánh tay cũng không biết từ lúc nào đã vòng
lấy eo cô, thắt lưng cũng thật mềm mại, một cô gái yếu đuối đang dựa sát vào người anh.
Cái hôn đầu là để phạt cô, cái hôn thứ hai là để thay đổi địa vị của anh trong cô.
Phó Đình Sâm đưa môi ra xa một chút rồi liếm liếm khóe miệng, cúi đầu nhìn
cô, ánh mắt va vào nhau, Tạ Du cuối cùng cũng chậm chạp phản ứng lại.
Bọn họ đã hôn nhau rồi!
Nước mắt lập tức như ngọc trai đứt đoạn mà rơi xuống “Anh…anh…hôn em!”
Phó Đình Sâm thấy gương mặt hốt hoảng cực độ của cô, cánh tay quàng lấy vai cô, ôm cả người cô vào lòng, giọng anh trầm ấm nói “Nhuyễn Nhuyễn,
ngoan, đừng khóc”
Tạ Du không muốn nghe
anh nói, nước mắt nóng hổi thấm ướt lấy chiếc áo mỏng manh của anh, từng chút từng chút như thiêu đốt trái tim anh, cô ngọ nguậy muốn ngẩng đầu
lên nhìn anh.
Phó Đình Sâm thật sự không
dám nhìn cô, nhìn cái dáng vẻ cô vì hành động bốc đồng của bản thân lúc
nãy mà khóc nhiều như thế, nhớ lại mùi vị ngọt ngào của chiếc hôn, yết
hầu anh trượt xuống, đưa cô trở lại vòng tay mình, giọng nói nhẹ nhàng:
“Em ngoan đi, anh sẽ bảo vệ em thật tốt mà.”
Chóp mũi Tạ Du áp vào ngực anh, cơ thể ấm áp của anh xuyên qua lớp áo truyền đến, khiến mặt cô đỏ ửng lên, đầu tiên cảm thấy bị ức hiếp, nhưng lần
nữa lại cảm thấy xấu hổ, vì lúc này cô cũng đang nhớ đến mùi vị se lạnh
của đôi môi anh, cô nghẹn ngào, nức nở “Anh bắt nạt em.”
Phó Đình Sâm thấy cô ngoan ngoãn trong vòng tay anh, tim anh như nổ tung ra: “Ừm, anh chỉ muốn bắt nạt mỗi em thôi.”
Tạ Du còn nói gì được nữa, Phó Đình Sâm kéo cô, lộ ra một gương mặt xinh
đẹp tinh xảo, nghiêm túc nhìn vào mắt cô “Nhuyễn Nhuyễn, từ lần đầu gặp
mặt, anh đã nghĩ đến đám cưới của chúng ta, cùng nhau xây dựng nên một
gia đình hạnh phúc. Mỗi lần gặp em, anh đều muốn đưa em về nhà, anh
không muốn thấy em buồn, anh thích em, rất thích rất thích em, không
phải là cảm giác của một người anh trai với một đứa em gái, mà là cảm
giác của người đàn ông dành cho người con gái mình thích.”
“Anh sẽ cưng chiều em, yêu em, bảo vệ em cả đời, chúng ta ở bên nhau nhé?”
Cô dùng lực ngẩng đầu lên, nghe nhịp tim anh đập thình thịch, hai người
cùng che dưới một chiếc dù giống như thế giói này chỉ còn lại hai người
họ.
Tạ Du im lặng, chỉ ngẩng gương mặt
nhỏ nhắn lên nhìn anh, đôi mắt trong suốt đen trắng rõ ràng, đường nét
quai hàm rõ rệt ngay trước mắt, trên cằm nhú ra sợi râu nhỏ, cô cũng đưa tay lên quàng lấy cổ anh, nhón chân lên hôn lên môi anh.
Phó Đình Sâm như sắp nổ tung, hôn lại một cách tử tế, còn chưa hôn sâu thì
khóe môi đã đau, chiếc răng sắc nhọn của cô gái này cắn mạnh môi anh,
chảy cả máu.
Tạ Du lùi ra khỏi dù của
anh, chiếc áo mỏng bên ngoài thấm đẫm nước mưa, nhân lúc Phó Đình Sâm
vẫn chưa phản ứng lại, cô giẫm lên chân anh một phát “Hừm, đồ lưu manh!”
Phó Đình Sâm vốn muốn giáo huấn người khác trong chốc lát một chút khí thế
cũng không có, lại biến thành vừa trêu ghẹo vừa theo đuổi người ta.
Vào trong tòa nhà, Phó Đình Sâm thu dù lại để trước bục, lẽo đẽo theo sau Tạ Du đi vào trong thang máy.
Tạ Du vốn không muốn cùng anh ở chung một thang máy, nhưng cái con người
cứng rắn Phó Đình Sâm này lại không nhẫn nại, một mực muốn đi vào trong.
Cô chỉ đành quay lưng về phía anh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng cả lên. Bộ
quần áo ướt còn đang nhỏ nước, mùi hương của cô trong không gian chật
hẹp này lan tỏa ra.
Phó Đình Sâm nhớ đến đôi môi mềm ngọt của cô, cổ họng hơi khô, giọng nói vừa khàn lại vừa ham muốn “Nhuyễn Nhuyễn.”
Tạ Du như một chú mèo tức giận xù lông, quay đầu với ánh mắt đầy phẫn nộ
trừng anh, nhưng đôi mắt sưng lên do khóc không tạo thành uy hiếp nào,
ngược lại còn mang vẻ kiêu căng của thiếu nữ.
Lòng ngực Phó Đình Sâm bỗng run lên, anh ép cô vào một góc, hai tay chống
bên tai cô, “Thật sự là không cân nhắc anh một chút à?”
Thang máy mở ra, thân hình nhỏ nhắn của Tạ Du tránh thoát khỏi tay anh, thở
hổn hển nhìn anh “Anh còn như vậy nữa thì em sẽ không thèm quan tâm đến
anh luôn!”
Lời nói dọa dẫm này lại phát ra từ một giọng điệu hết sức mềm mại.
Phó Đình Sâm cười nhẹ, bước ra khỏi thang máy “Còn như vậy là như nào?”
Anh đưa tay ra kéo cô lại, Tạ Du cố thoát nhưng không được, tay anh vuốt ve cằm cô một cách khiêu khích, rồi lại đặt môi lên hôn cô một lần nữa,
cắn lấy môi cô, lần này là đem những ham muốn trong lòng ra trừng phạt
cô.
Cô gái nhỏ trong vòng tay anh phản
kháng càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng mềm nhũn dựa vào người anh, hai
mắt say đắm trong sự mơ màng, nghẹn ngào nói vài tiếng lí nhí.
Cuối đầu nhìn xuống thấy cô không còn xù lông nữa, thầm vui mừng trong lòng, tối hôm nay trong đầu trỗi dậy làm những hành động bốc đồng này, nhưng
thật không ngờ nó lại là một chất xúc tác, cô gái nhỏ trông có vẻ đang
rất tận hưởng.
Chỉ là do da mặt quá mỏng, gương mặt nhỏ nhắn đều đã đỏ cả lên.
Anh khàn giọng nói “Còn để anh bắt gặp em lén học mấy thứ không tốt nữa,
thì đừng trách anh dùng phương pháp khác trừng phạt em.”
Tạ Du cắn cắn môi, nước mắt rưng rưng, tức giận bản thân lén làm chuyện
xấu nhưng lại bị anh phát hiện “Anh cũng hút thuốc, tại sao em không
được hút?!”
Phó Đình Sâm nghẹn lời không biết nói gì.
Thì ra mọi việc đều là do anh.
Nhân lúc anh đang ngẩn người , Tạ Du đẩy anh đến cửa nhà anh, đưa tay ra kéo mấy ngón tay khác của anh nhập mật mã.
Khóa mật mã chỉ được nhập sai 5 lần, sau 5 lần thì sẽ bị khóa hoàn toàn, cần phải tìm người quản lý nhà đến giúp mở khóa.
Nhưng giờ mới hừng đông, người quản lý đã tan làm mất rồi.
Nghĩa đến vết thương trên môi, Tạ Du ấn dấu vân tay liên tiếp đều sai 5 lần.
Một tiếng “lộp cộp”, khóa an toàn của cửa rơi xuống.
Ta Du ngẩn người , Phó Đình Sâm nghiêng đầu nhìn hành động bất chấp mọi
thứ của cô, đôi mắt hoa đào từ từ trở nên nguy hiểm, cô chột dạ chui vào nhà mình..
Phó Đình Sâm vẫn dựa vào
tường, đưa tay quệt đi vết thương trên môi, liếm liếm chiếc môi bị cô
dùng răng cắn rách, cười một cách rạng rỡ “Nhóc con này.”
Tạ Du nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại, cởi chiếc áo ướt ra, sau khi kích động thì bắt đầu thấy hối hận.
Ngoài trời mưa lớn như vậy, cô lại làm cho cửa bị khóa rồi, Phó Đình Sâm không cách nào mà vào nhà được.
Tạ Du cắn môi, trách bản thân đã quá tùy hứng, đưa tay ra kéo kéo cửa ló đầu ra để thăm dò tình hình bên anh thế nào.
Phó Đình Sâm biết bé con này mềm lòng, bèn dựa vào cửa đợi cô đi ra, thấy
cô thập thò ngó ra thì đưa tay ra quàng lấy sau cổ cô, thấy bộ quần áo
ướt đẫm trên người, anh cau mày, cứ thế này cô sẽ bị cảm mất thôi, “Sao
thế? Không nỡ bỏ anh lại đúng không?”
Tạ
Du hất tay anh ra, đưa tay đẩy anh ra xa, đứng cách anh 2 mét, áo khoác
đã bị cô cởi ra, đồ ngủ thì vẫn còn khô ráo, trong giây phút cô cởi mặc
áo lên người vô tình lộ ra chiếc eo thon gọn, Phó Đình Sâm nhìn thấy,
miệng khát khô cả lên.
Bắt gặp ánh mắt
nguy hiểm của anh, chân Tạ Du liền mềm nhũn, khí thế lại càng không
thắng nổi, đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã bước ra đây.
Cô vẫn còn đang rất giận!
Phó Đình Sâm vò vò mái tóc ướt của cô, “Đừng lo cho anh, anh chỉ muốn đến
thăm em thôi, một lát nữa sẽ về nhà cũ, em mau vào nhà tắm bằng nước
nóng đi, nếu không mai lại bị cảm đó.”
Sự tức giận bừng bừng lúc nãy bị hành động này của anh mà vơi đi không
ít,mạnh miệng nói, “Em không có lo lắng cho anh! Em… em còn đang tức
giận đấy!”
Nhìn cô đang cố duy trì vẻ mặt tức giận, giọng điệu nhẹ nhàng không hề có một chút tính sát thương
nào, Phó Đình Sâm đưa tay lên vuốt nhẹ trán cô, “Biết rồi, nhóc con, mai anh đền tội với em.”
Tạ Du bị anh lừa đi vào nhà, đến phòng ngủ tắm rửa sạch sẽ.
Căn phòng cách âm rất tốt, đóng cửa lại thì rất khó nghe được bên cạnh có
chuyện gì xảy ra hay không, do đó mấy động tĩnh trước cửa ban nãy không
thể nào làm Phương Chiêu Diễm thức giấc được.
Tạ Du ngâm mình trong bồn tắm, ngẩn người nhìn đám bọt trắng trong bồn,
đưa mấy ngón tay đã thấm ướt sờ lên gương mặt nhỏ nhắn vẫn đang còn nóng bừng bừng, nghĩ đến nụ hôn của tối hôm nay, cùng với ánh mắt ham muốn
cô của Phó Đình Sâm, bản thân cũng không biết là do gương mặt anh hay do sự ấm áo của quần áo anh khiến cô mê muội, trong lòng như cỏ dại mọc
lên từng mảng từng mảng một.