“Chuyện của cậu và Du
Du trước tiên đừng nói cho người khác biết, tôi sẽ thường xuyên để mắt
tới cậu.” Tạ Diệc dừng bước và quay lưng về phía Phó Đình Sâm, im lặng
trong giây lát, giọng điệu lạnh lùng, “Cám ơn cậu năm đó đã cứu em ấy”.
Phó Đình Sâm nhìn bóng lưng của Tạ Diệc rời đi, thở phào nhẹ nhõm, anh đang đánh cược.
Tạ Diệc khi đã giấu tất cả mọi người mà đem kí ức năm đó của Tạ Du che đậy đi thì chắc hẳn phải biết trước được rằng một ngày nào đó, khi cô ấy
nhớ lại thì sẽ có kết cục thế nào.
Anh
hiển nhiên cũng biết những gì mà cô đã tiếp xúc năm đó sẽ rất dễ kích
động cô, Tạ Diệc bảo vệ Tạ Du như vậy cũng là vì đề phòng tình huống như thế này xảy ra.
Anh đang đánh cược rằng sau khi Ta Diệc biết được anh chính là chàng trai năm đó thì liệu có ép anh rời khỏi Tạ Du không.
Anh đã đánh giá thấp tình cảm mà Tạ Diệc dành cho Tạ Du rồi.
Thầm lặng chịu đựng.
Diễn vai một người cha.
Anh có thể tưởng tượng được năm ấy, nếu có cách khác để cứu Tạ Du ra khỏi
đó, Tạ Diệc sẽ không đưa ra quyết định thôi miên với tỉ lệ nguy hiểm cao như thế.
Phó Đình Sâm để tay trên bàn,
nhìn sự náo nhiệt bên ngoài, cánh cửa sổ thủy tinh phản chiếu lại gương
mặt anh, đôi mắt kìm nén sự hung hãn, tên đó rốt cuộc làm thế nào mà có
thể trốn thoát được sự truy lùng của hai nhà Tạ – Phó chứ?
Anh gọi điện cho Giang Dụ, “Giúp tao điều tra về cái người tên Thiện Lương này, hắn từng là học sinh của mẹ Tạ Diệc.”
Với mạng lưới quan hệ của nhà họ Giang, chỉ cần bọn họ muốn điều tra thì
khó mà không thể tìm được, nếu nhà họ Giang mà không còn cách thì cái
người họ Lương kia lớn mạnh đến mức đáng sợ thế nào.
Người như vậy mà thả bên ngoài thì chính là một quả bom hẹn giờ.
Tạ Diệc bước vào phòng bệnh, ngay sau đó Tạ Trình cũng đi vài, nhìn thấy
Phó Đình Sâm đang mất hồn bên cửa sổ, nghiêm nghị bước đến, đứng sau
lưng Phó Đình Sâm, trầm giọng nói, “Sao cậu lại đúng lúc xuất hiện ở Đế
Cảnh Lam?”
Việc Phó Đình Sâm ở đối diện nhà Tạ Du chỉ có mỗi Phó Thanh Đình và Kiều Chỉ biết, bọn họ chắc chắn không kể cho nhà họ Tạ.
Anh quay người lại, lưng dựa vào mép bàn, “Có người bạn ở bên kia, nên tôi có ghé qua, chú Hai từng nhờ tôi chăm sóc cho cô ây”.
Đôi mắt sắc sảo của Tạ Trình cứ nhìn chằm chằm vào anh, sắc mặt lạnh lùng
cứng rắn, mang lại cho người khác cảm giác không giận tự uy.
“Cậu tốt nhất đừng có ý gì với Du Du.”
Liên tiếp bị cảnh cáo hai ba lần, làm tính khí của Phó Đình Sâm cũng trỗi
dậy, lông mày giãn ra, đuôi mắt quyến rũ nhướn lên, cái biểu cảm này của anh chả khác một tên công tư hư hỏng tí nào, “Cô ấy trưởng thành rồi.”
Đôi môi mỏng của Tạ Trình căng thành một đường, từ kẽ hở của răng mà bắn ra vài từ, “Cậu dám động đến em ấy thử xem!”
Phó Đình Sâm không sợ nhất chính là sự uy hiếp, người khác càng uy hiếp anh thì anh lại càng nổi loạn, đôi môi mấp máy đang muốn nói gì đó, Phương
Chiêu Diễm từ trong phòng bệnh thò đầu ra, “Anh Trình, có điện thoại.”
Tạ Trình liếc Phó Đình Sâm một cái, ngón tay chỉ vào anh cảnh cáo rồi quay người bỏ đi, đi qua của phòng bệnh vươn tay lấy điện thoại đi.
Phía bộ đội tạm thời có nhiệm vụ nên anh ấy phải đi rồi.
Mọi người đều hiểu tính chất công việc của Tạ Trình nên cũng chẳng nói gì,
Phó Đình Sâm cũng quay lại phòng bệnh, Phương Diên n nhìn anh một cái
rồi lại cúi xuống nghiên cứu viên đá trong tay, nhưng không có dao khắc, ngứa tay chết được.
TẠ Diệc đã kể sơ qua câu chuyện nguy hiểm năm đó cho vài người, anh ấy giấu việc Tạ Du bị
thôi miên đi, bởi chuyện này càng ít người biết thì càng tốt.
Phương Chiêu Diễm và Phó Đình Sâm cùng tuổi với nhau, nhưng lại bị các anh
phía trên chèn ép rất nhiều, thấy Phó Đình Sâm cũng chẳng có ý xấu nào
cả nhưng lại bị hai người anh tốt răn đe cùng một lúc.
“Tôi có mấy người anh em, có một người cũng họ Phó, đang học năm nhất ở đại
học Yến Thành như Nhuyễn Nhuyễn. Hôm qua cậu ấy còn đem xe cho Tiểu
Nhuyễn lái nữa, có cơ hội ba người chúng ta uống rượu chung, cậu là đàn
anh thì càng phải quan tâm một chút.” Phương Chiêu Diễm là một người
nhiệt tình, cởi mở, có chuyện gì cũng nói ra cả.
Phó Đình Sâm nhìn cánh tay đang đung đưa trên vai mình của anh ấy, “Tên là Phó Vân đúng không?”
Phương Chiêu Diễm và Tạ Du có đôi phần giống nhau, lúc mắt mở to thì càng
giống, sau đó cười rạng rỡ, “Cũng đúng, các cậu học chung trường mà. Nói ra thì cậu ấy cũng họ Phó, mà gia cảnh giàu có như nhà họ Phó ở Yến
Thành cũng chẳng có nhiều.”
Gia cảnh giàu có mà Phương Chiêu Diễm nhắc đến thì cũng chỉ quanh quẩn trong tầng lớp của bọn họ mà thôi.
Phó Đình Sâm cười nhạt một cái, dựa vào sofa, “Đương nhiên là biết rồi, họ
Phó mà lại giàu có thì có mấy nhà.” Anh chuyển chủ đề hỏi “Các anh quen
nhau bao lâu rồi?”
“Cấp ba đã quen nhau
rồi, tham gia chung một cuộc thi, cậu ấy nhỏ hơn tôi nhưng đầu óc khá
thông minh, cũng coi như là không đánh thì không quen biết.”
Phó Đình Sâm cười nhẹ, đôi mắt chứa đầy sự giễu cợt, lúc đó, nó đã là một
chuyên gia bắt chuyện với người khác rồi, bây giờ lại bắt đầu để ý đến
Tạ Du, đúng là chứng nào tật nấy. nghĩ kỹ thì chắc là muốn dụ dỗ tình
cảm của người khác, bước vào giới thượng lưu.
Tiếc là…
Làm chuyện mờ ám thi cuối cùng cũng không dám nói thân phận của bản thân cho người khác biết.
Thấy dáng vẻ hớn hở của Phương Chiêu Diễm, anh hỏi, “Cậu ta không nói với anh là cậu ta có quan hệ với nhà tôi à?”
Phương Chiêu Diễm đứng hình một lúc, mặc dù lúc trước anh cũng từng nghi ngờ,
nhưng họ Phó nhiều như vậy, không thể nào là con riêng của nhà họ Phó
được.
Anh biết nhà họ Phó có hai người
con trai, Phó Thanh Đình còn chưa kết hôn, đối xử với người khác thì
khiêm nhường, không thể nào có đứa con trai lớn như vậy được.
Còn về Phó Thanh Sơ, cũng chính là cha của Phó Đình Sâm, mặc dù không công
khai vợ của mình, nhưng cũng có tin đồn là hai người rất ân ái, hơn nữa
ông ta là người theo Phật, sẽ không ở bên ngoài trăng hoa được.
Anh nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể là bà con họ hàng nào đó của nhà họ
Phó thôi, không phải thế thì sao hàng năm lại đi học ở Lệ Thành, nên từ
trước tới nay, anh chưa từng nghĩ ngờ thân thế của Phó Vân một lần nào.
Ánh mắt anh nghiễn ngẫm nhìn về Phó Đình Sâm, trong lòng hồi hộp, “Cậu có ý gì?”
Từ khi sinh ra anh ghét nhất là bị người khác lừa, dù cho có là anh em đi chăng nữa
Phó Đình Sâm thu lại ánh mắt, nhìn Tạ Du còn nằm trên giường bệnh truyền
nước biển, “Không có gì, nói đùa thôi, sao căng quá vậy. Cậu ta với nhà
tôi chả có một tí quan hệ nào cả.”
Phương Chiêu Diễm nghe xong nhẹ cả người, thở phào nhẹ nhõm.
Phương Diên n ngẩng lên nhìn hai người cứ lẩm bẩm mãi, “ Yên lặng đi.”
Phương Chiêu Diễm lập tức im miệng.
Lạc Sanh tựa lên vai Tạ Diệc, nhìn những vết ngón tay thô bạo hằn trên cổ
Tạ Du, giúp cô bôi thuốc giảm sưng, rồi quay lại dựa vào Tạ Diệc, đau
lòng nói “Một cô gái yếu đuối như vậy, sao lại có người nhẫn tâm làm hại em ấy chứ!”
Tạ Diệc nắm lấy tay cô ấy,
tỉ mỉ lau đi chỗ thuốc còn sót lại trên ngón tay cô, “Tâm lý hắn ta có
vấn đề, nhưng IQ lại rất cao, mục tiêu của hắn cũng không phải chỉ mỗi
Du Du mà thôi, hắn hận nhà họ Tạ chúng ta, nên em cũng phải cẩn thận một chút.”
Lạc Sanh nhìn những ngón tay sạch sẽ của mình, rồi lấy chai nước từ trên tủ đầu giường xuống, nhẹ nhàng
mở nắp đưa lên mội anh, “Anh còn không yên tâm về em à? Một mình em thì
đánh 10 thằng cũng không thành vấn đề.”
Tạ Diệc uống nước trong tay cô, sắc mặt cũng không còn lạnh lùng như lúc
làm việc nữa, đôi mắt chứa đầy sự ấm áp “Anh chỉ có mỗi em và Du Du
thôi”
Lạc Sanh cười nhẹ, vặn nắp chai lại một cách cẩn thận rồi đặt vào tay anh, “Em sẽ mãi mãi ở bên canh anh.”
Phòng bệnh mặc dù lớn, nhưng dù sao mấy người bọn họ cũng đang chen chúc
trong cùng một không gian, hại người họ nói chuyện như vậy, ít nhiều
cũng nghe được đôi phần, Phương Chiêu Diễm nhìn không nỗi cảnh hai người ân ái nữa , bèn đứng dậy “Em ra ngoài mua một ít đồ Tiểu Nhuyễn thích
ăn đây.”
Phó Đình Sâm cũng đi theo, trước khi đóng cửa còn nhìn hai người họ ngồi trước giường bệnh dựa sát vào
nhau, trong lòng có hơi chua xót.
Anh trước kia đâu có tin vào tình yêu, còn nghĩ đời này tuyệt đối sẽ không lấy vợ đẻ con.
Nhưng khi gặp được Tạ Du, lần đầu nhìn thấy cô thì đến cả hình hài của con
mình thế nào cũng tưởng tượng ra được rồi, anh hạ quyết tâm phải bảo vệ
cô, nhưng ai mà biết được rằng cô gái yếu đuối như vậy còn phải vì anh
mà phải nhận thêm bao nhiêu tổn thương nữa đây.
Phó Đình Sâm đóng cửa lại, không đuổi theo Phương Chiêu Diễm nữa.
Sau khi gặp cô, anh mới nhận ra hôn nhân chả phải là một việc gì đáng sợ
cả, hôn nhân của bố mẹ anh không hạnh phúc, anh sẽ không bước lên vết xe đỗ đó, chỉ cần là cô, thì dù không có nhà cao cửa rộng cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Phó Đình Sâm nhìn về phòng
bệnh qua tấm cửa sổ thủy tinh, anh sẽ cùng cô xây dựng một gia đình ấm
áp, cả đời bảo về cô, yêu thương cô.
Khóe môi anh cười thầm, nhấc bước trên hành lang đuổi theo Phương Chiêu Diễm.
Nhưng thật không ngờ lại gặp phải Phó Vân ở chỗ rẽ.
Đôi mắt anh đột ngột lạnh lùng, sâu thẳm.
Phó Vân cũng như vậy, vẻ mặt lạnh lùng hẳn.
Bầu không khí lúc này như thể kiếm đã ra khỏi vỏ, cung đã ở trên dây, sẵn sàng chinh chiến bất cứ lúc nào.
Phương Chiêu Diễm thấy hai người bốn mắt nhìn nhau, cười hớn hở “Đây chính là Phó Vân mà tôi kể cho cậu nghe đó.”
Sau khi nói xong, chuyển qua nhìn Phó Đình Sâm, “Còn người này là Phó Đình
Sâm, đang học năm ba đại học Yến Thành, đàn anh của cậu đó.”
Phó Vân thỏa mãn nhìn Phó Đình Sâm dần dần hạ hỏa, cười một cách hiền từ,
cổ tay áo sơ mi màu xám xắn lên “Xin chào, tôi là Phó Vân .”
Cái tên ngốc Phương Chiêu Diễm này không hề nhìn ra bầu không khí kì lạ
giữa hai người, “Đều đã quen cả rồi, giờ chỉ đợi em ấy tỉnh dậy, ba
người chúng ta liền đi uống rượu thôi.”
Phó Đình Sâm bỏ tay vào túi áo, nghiêng đầu liếc Phó Vân, lướt qua cậu ta,
đến bên cạnh cậu ta thì dừng lại, trầm giọng nói “Chỉ là đứa con riêng
vô danh mà thôi, vậy mà mày cũng dám lấy danh họ Phó mà đi rêu rao khắp
nơi à?”
Lời nói của anh Phó Vân đều nghe
rõ từng chữ một, cậu nắm chặt nắm đấm, nghiến chặt răng, cố tỏ ra ôn hòa nhưng khuôn mặt ẩn hiện vẻ tức giận.
Từng câu từng chữ mà Phó Đình Sâm nói ra, cậu đã nghe từ nhỏ cho đến lớn.
Không một ai thừa nhận, từ trước tới giờ, chưa một ai tôn trọng cậu cả.
Đến cả người cha mà cậu kính trọng từ nhỏ cũng chỉ coi cậu như đồng xu trong máy chơi game, chẳng đáng một đồng.
Phương Chiêu Diễm không hề nghe được Phó Đình Sâm nói gì, một tay quàng lên
vai Phó Vân, một tay thì giữ Phó Đình Sâm, “Đi thôi! Đi mua cho em gái
của tôi ít gì ăn nào, kẻo nó tỉnh dậy sẽ đói.”
“Đừng khách sao.” Phó Đình Sâm nhếch môi cười, vui vẻ cùng cậu ta diễn kịch
trước mặt Phương Chiêu Diễm, Phương Chiêu Diễm cũng không phải thằng
ngốc, một câu nói đó của anh đã đủ làm cho anh ấy tỉnh ngộ, quyết định
điều tra tên Phó Vân này.
Trong giới thượng lưu thì làm gì có tên nào là thằng ngốc đâu?
***
Tạ Du tỉnh lại thì đã là sáng ngày hôm sau, Lạc Sanh nằm trong lòng của Tạ Diệc ngủ, Tạ Diệc thì dựa lưng vào sô pha, một tay ôm lấy Lạc Sanh, một tay thì đỡ dưới gáy để cô ấy thoải mái một chút.
Phương Chiêu Diễm vả vào mồm Phương Diên n đang há mồm nằm trên sô pha ngủ không biết trời đất.
Tạ Du mở to mắt, trong giây lát có chút ngỡ ngàng, không biết mình đang ở
đâu, trong mơ những âm thanh hỗn loạn biến mất thì liền tràn ngập những
thứ vụn vặt xuất hiện trong đầu cô, rồi những đoạn ký ức ngắn ngủi lại
biến mất đi không sót lại chút gì.
Cô mở
to mắt ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào trần nhà, ngây người ra, ngủ lâu quá
nên dường như cũng quên đi toàn bộ những việc đã xảy ra, nghĩ một lúc
lâu thì ý thức mới từ từ từ cõi mộng trở về.
Cô vừa tỉnh dậy, Phó Đình Sâm dường như cảm nhận được lập tức đi đến xem,
thấy cô sau khi tỉnh lại, mất hồn nằm trên giường bệnh, bèn đi đến đứng
trước mặt cô, nhẹ nhàng hỏi “Em tỉnh rồi à?”
Tạ Du còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ của mình, rời tầm mắt khỏi trần
nhà, đôi mắt trong veo như lưu ly nhìn anh, khóe môi vẫn còn ẩm vì được
Lạc Sanh dùng tăm bông chăm chút rất tỉ mỉ nhưng lại rất khát nước, theo bản năng mà tìm nước uống.
Cô chớp chớp mắt, giọng nói có chút khàn nhưng mềm mại “Khát quá”
Trên tay vẫn còn miếng dán của bác sĩ, mu bàn tay chẳng có cảm giác gì, cô bèn gỡ hết xuống.
Đứng dậy nhìn các anh và cả chị dâu đang ngủ đợi cô, lại nhìn thấy Phó Đình
Sâm thản nhiên xuất hiện ở đây, con ngươi mở to lộ vẻ kinh sợ.
Uống xong nước từ trong tay anh, cô kéo kéo cổ tay áo ra hiệu cho anh cúi đầu xuống.
Phó Đình Sâm biết cô đang sợ điều gì, cố nhịn cười, nhẹ nhàng khom lưng xuống nghe.
Tạ Du víu vào vai anh, lo lắng hỏi “Các anh ấy đến lúc nào vậy? sao anh cũng ở đây?”
Cô sợ các anh của mình phát hiện cô lén lút gặp gỡ Phó Đình Sâm, trong
lòng không muốn anh vì áp lực từ các anh mình mà xa lánh mình.
Phó Đình Sâm nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi người xuống gần cô “Anh là người không biết xấu hổ vậy sao?”
Tạ Diệc ngồi gần nhất không biết sẽ tỉnh lại lúc nào, Tạ Du nhiều lần trốn tránh nhưng rồi cũng bị ép trở lại giường, căng thẳng quan sát động
tĩnh trong phòng, ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói “Anh mau đi đi, coi
chừng các anh ấy thấy đó!”
Cánh tay Phó
Đình Sâm che bên tai cô, khom người xuống nhìn cô, tay kia che miệng cô
lại, nhướng mày, cười “Nhuyễn Nhuyễn à, em đang lo cái gì vậy?”