Lúc này Dương Tiểu Vy kéo Lục Diệp Bằng lại, nét mặt cô ta trở nên có phần sốt sắng.
"Lục Diệp Bằng! Anh phải chấp nhận điều kiện của tôi, nếu như anh không đồng ý thì tôi bảo đảm cảnh sát đến đây, vợ của anh nhất định cũng sẽ bị
bắt".
Lam Lam giật nảy mình, gương mặt tỏ vẻ ngạc nhiên, không
hiểu câu nói của cô ta rốt cuộc có ý gì, cô trừng mắt nhìn Dương Tiểu
Vy, không chừng chờ hỏi thẳng.
"Cô nói như vậy là sao? Tôi phạm tội gì mà bị bắt".
A Hổ bên này nhếch môi cười khẩy, lập tức lên tiếng nhìn Lam Lam trả lời
"Thì tội chơi chất cấm.Cái ống tiêm mày đang nhìn thấy, một lát nữa sẽ được
tiêm vào người của mày, để tao xem ngài Nghị Viên Tần có một đứa con
gái nghiện ngập như mày,ông ta sẽ phản ứng như thế nào?"
Trái tim Lam Lam bỗng chốc vọt lên tận cổ,hai mắt cô trợn lên nhìn về phía Giang Thâm.
Phải làm sao đây, cô đang mang thai, không thể cho thứ đó vào người, rất có
thể sẽ ảnh hưởng đến đứa con của cô và anh.Nhất định cô phải bảo vệ đứa
bé này bằng mọi giá, cô đã mất một đứa rồi, cô không thể nào mất thêm
một đứa nào nữa.
Lúc này, một tên đàn em của A Hổ bỗng nhiên đúng
lúc đi vào.Hắn ta dường như cũng chẳng muốn giấu giếm gì nữa,bèn đi tới
gần A Hổ lớn tiếng thông báo.
"Lão đại! Tần Văn Hạo đã đến".
Tất cả những người ở đây không ai là không kinh ngạc với câu nói của tên đó.
Cả Lục Diệp Bằng và Lam Lam trong lòng cũng đang tự hỏi tại sao lại là ông ấy?Sao ông có thể lại biết đến chỗ này.
A Hổ liếc nhìn tên đàn em, khẽ hỏi.
"Ông ta đi một mình sao?"
"Dạ vâng! Đi một mình..."
"Dẫn ông ta vào đây"
"Dạ..."
Chừng khoảng một phút sau,Tần Văn Hạo đúng thật đã xuất hiện trong căn phòng.
Người đầu tiên ông nhìn thấy,đương nhiên chính là Lam Lam.Nhìn thấy con gái
bị hành hạ như thế,cơn thịnh nộ trong lòng ông không ngừng bùng cháy lên dữ dội.
"Ba...! Sao ba đến đây?" Lam Lam lo lắng nhìn ông, cô chỉ sợ ba cô sẽ gặp nguy hiểm khi đối mặt với những người này.
Tần Văn Hạo thản nhiên nở một nụ cười ấm áp nhìn cô, khẽ trả lời.
"Đương nhiên ba đến cứu con gái và cháu ngoại của ba rồi!"
Ngay sau đó, ông thu ánh mắt dịu dàng lại,quay đầu lại nhìn A Hổ với dáng vẻ đầy hung hăng.
"Mau cởi trói cho con gái của tôi ngay lập tức".
Mọi người ở đây nghĩ tưởng sẽ không một ai nghe lời của Tần Văn Hạo, nhưng
lời nói của A Hổ lúc này vang lên, đã làm cho rất nhiều người đứng hình
vài giây.
"Người đâu,mau cởi trói cho Tiểu Thư mau lên....Không để ngài Nghị Viên nghĩ chúng ta đối xử không tốt với con gái của ngài ấy
chứ!"
Người của A Hổ nghe xong, thì không chừng chờ liền bước đến
thật nhanh, cả hai tên đều lập tức cởi dây thừng đang trói hai tay,hai
chân của Lam Lam ra.
Làm xong,Tần Văn Hạo đã không thể nào chịu nổi đã bước đến đỡ lấy Lam Lam ngồi dậy.
"Lam Lam.....! Con ổn chứ"
Lam Lam vẫn còn chưa hiểu tại sao ba cô lại có thể ra lệnh cho A Hổ cởi
trói cho cô.Thì ngay lúc này, Dương Tiểu Vy thấy Lam Lam được thả
ra,trong lòng không ngừng thấp thỏm lo sợ, cô ta sợ sẽ đánh mất Lục Diệp Bằng ngay lúc này.
Một suy nghĩ nhanh chóng hiện lên trong lòng của cô ta.
Vài giây sau,Dương Tiểu Vy lập tức nép sát vào người Lục Diệp Bằng, gương
mặt bỗng chốc đỏ ửng,ánh mắt ngập tràn sự nóng bỏng nhìn anh, cô ta còn
ngang nhiên đặt tay anh lên trên cổ áo của mình,như muốn anh cởi áo giúp cho cô ta.
"Lục Diệp Bằng! Anh thực hiện điều kiện của tôi đi chứ,đừng đứng ngay đó như một tên vô dụng như vậy!"
Từ nãy đến giờ Lục Diệp Bằng trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ đến việc ba
vợ của anh đột nhiên xuất hiện ở đây, thì hành động của Dương Tiểu Vy
lúc này đã khiến anh giựt mình phản ứng lại rất nhanh.
Nhưng việc anh không ngờ tới chính là lời nói của Lam Lam vang lên đột ngột,khiến anh đã kinh hãi một phen.
Hình ảnh Dương Tiểu Vy đang cố gắng muốn lên giường cùng Lục Diệp Bằng càng
làm cho Lam Lam phải tức điên lên, bèn không suy nghĩ gì cả buông ra một câu nói mang đầy ớn lạnh.
" Lục Diệp Bằng! Anh dám lên giường với cô ta trước mặt em xem..... Anh chỉ cần cởi thứ gì trên người,hay chạm
vào người của cô ta.Lam Lam này nhất định sẽ th.iến chết anh.Ba đời nhà
anh sẽ không có con nối dõi...."
Mọi người ở đây,ai nấy đều sững
sốt trước câu nói của cô.Lục Diệp Bằng cũng không ngoại lệ,anh vừa tức
vừa buồn cười câu nói của cô.Chả hiểu sao, từ ngày Lam Lam trở về đây
anh cảm thấy cô càng bạo dạn, có phần ương ngạnh đối với những cô gái
nào xuất hiện ở bên cạnh anh.
Nhưng điều đó ngược lại, làm anh rất thích,thậm chí anh càng thích cô đánh giấu chủ quyền anh là của cô
trước mặt nhiều người....Anh thật sự rất thích như vậy.
Lục Diệp Bằng nhếch môi cười lạnh,anh đưa mắt nhìn Dương Tiểu Vy nhưng giọng điệu thì lại đang nói với Lam Lam.
"Em thừa biết anh là con người thích sạch sẽ rồi mà.... Vậy em nghĩ, anh sẽ đụng vào loại người phụ nữ đã qua tay rất nhiều đàn ông sao?"
Dứt lời Lục Diệp Bằng rướn người thì thầm vào tai Dương Tiểu Vy một câu gì
đó, khiến cho cô ta nghe xong liền giựt mình kinh hãi, gương mặt cũng
xanh mét.
Dương Tiểu Vy lập tức quay qua nhìn về phía Lam Lam hét lớn.
"Con khốn....! Mày đã nói gì với Lục Diệp Bằng"
Lam Lam vẫn còn chưa biết Lục Diệp Bằng đã nói gì với cô ta,thì đã thấy
Dương Tiểu Vy đang tiến lại gần cô với dáng vẻ hung hăng.Cô theo quán
tính liền lập tức núp vào sau lưng ba của mình.Nhưng chỉ chưa đầy hai
giây, cô đã nghe được tiếng hét thất thanh của cô ta vang lên.
Thất thần được một lúc,Lam Lam mới bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn lên phía
trước.Nhưng khung cảnh trước mắt khiến cô trở nên khiếp sợ.
"Diệp Bằng....!"
Không chừng chờ,Lam Lam đã chạy nhanh về phía Lục Diệp Bằng và Dương Tiểu Vy.
Bởi vì lúc này đây,Lục Diệp Bằng đang đưa tay bóp lấy cổ của Dương Tiểu Vy với ánh mắt như muốn giết chết cô ta.
Lục Diệp Bằng dùng lực rất mạnh,gằn giọng từng chữ.
"Biết trước có ngày hôm nay, tôi đã giết chết cô từ lâu.Hạng người như cô
không nên sống trên đời này làm gì...? Bàn tay bẩn thỉu của cô muốn đụng vào vợ của tôi sao? Nằm mơ đi..."
Những người ở đây đều hoàn toàn trở nên sững sốt trước hành động quá nhanh của Lục Diệp Bằng, nhất thời họ không biết phải phản ứng như thế nào ngoài việc đưa mắt nhìn Lục
Diệp Bằng đang muốn giết chết Dương Tiểu Vy.
Nhưng Lam Lam không
hề muốn Lục Diệp Bằng sẽ giết chết Dương Tiểu Vy, cô lập tức đưa tay ra
chạm vào đôi tay của Lục Diệp Bằng đang bóp lấy cổ của cô ta, với dáng
vẻ cầu xin.
"Ông xã ! Đừng giết cô ta,đừng mà anh...." Nhân lúc
đó, cô vừa nói vừa đặt tay lên bụng của mình định dùng đứa bé khuyên
ngăn anh ."Anh hãy vì em đã......"
Vậy mà Dương Tiểu Vy lại lấy oán báo ơn, cô ta nhân cơ hội Lam Lam đang đứng đó liền quơ tay đẩy thật mạnh Lam Lam văng ra.
"A...."
Lam Lam hét lên một tiếng,nhưng không bao lâu.Cô đã ngay lập tức ngã vào
một bờ vai rộng lớn rất quen thuộc với cô,mà mỗi đêm cô đều gối lên đó
để ngủ.
Tất nhiên đó không ai khác chính là Lục Diệp Bằng,ngay khi Lam Lam vừa bị Dương Tiểu Vy xô ra.Trong giây phút đó,anh chợt nhớ đến
hai năm trước chính người đàn bà độc ác này cũng từng đẩy cô rơi xuống
cầu thang, khiến cho cô bị mù, làm cho cả anh và cô phải đau đớn rất
nhiều khi đánh mất đứa con.
Mặc dù Lam Lam đã được Lục Diệp Bằng đỡ lấy, nhưng cô cũng đã mất hồn vài giây.
Một lát sau,Lam Lam mới từ từ bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Lục Diệp Bằng.
"Diệp Bằng...!"
"Em không sao chứ?" Nét mặt Lục Diệp Bằng đã không còn sự máu lạnh khi nãy, mà thay vào đó là sự lo lắng và đầy yêu thương mà anh chỉ duy nhất cho
mỗi một mình cô.
Lam Lam lắc đầu.
"Em không sao.... cũng may..."
Khi cô còn nói chưa dứt câu,Lục Diệp Bằng đã tức giận liền quay đầu lại
nhìn Dương Tiểu Vy với ánh mắt sắc bén, rồi sau đó một tay anh ôm cô,tay còn lại anh giơ lên cao rồi hạ xuống nhanh chóng tát thẳng vào bờ má
của cô ta.
Dương Tiểu Vy không ngờ Lục Diệp Bằng sẽ ra tay độc ác
với cô như vậy, cái tát này nó còn đau đớn rất nhiều mà những gì cô đã
trải qua trong tù.
Có lẽ Lục Diệp Bằng đã thật sự muốn giết chết cô rồi!
Nghe xong,Lục Diệp Bằng chỉ biết nhếch môi cười lạnh.
"Vậy cô hỏi thử xem cô đã làm gì vợ của tôi".
Dứt lời ,anh mặc kệ cô ta.Mà ôm chặt lấy Lam Lam.
"Bà xã! Có anh ở đây rồi, anh sẽ đưa em ra ngoài."
Đến khi A Hổ nghe anh nói câu này xong,đã nhịn không được,bèn vỗ tay cười lớn.
Lúc này, ông ta mới thu ánh mắt, giọng điệu cũng thay đổi trở nên độc ác.
"Tụi bây nghĩ tao thả nó ra là sẽ cho tụi bây ra khỏi đây một cách dễ dàng sao?"
Lục Diệp Bằng kéo Lam Lam ra đằng sau,ngữ khí vô cùng giá lạnh.
"Ân oán của tôi và ông thì chúng ta tự giải quyết, ông không được làm hại những người không liên quan"
A Hổ ngước mắt nhìn Tần Văn Hạo, khẽ thở dài rồi lại nhìn về Lục Diệp Bằng nói.
"Tao cũng chả muốn đụng đến vợ của mày để làm gì, nhưng nó lại là con gái
của kẻ thù tao.....Vì khi nó được sinh ra cũng chính là ngày tao phải
mất đi đứa con gái duy nhất của mình".
Lam Lam và mọi người ở đây chưa hiểu ý của ông ta thì từ đằng sau Tần Văn Hạo cuối cùng đã bắt đầu lên tiếng.
"Đủ rồi! Chuyện năm xưa không phải do tôi mà chính ông mới là người hại
chết con gái của mình.... Còn Lam Lam,con gái của tôi chỉ vô tình sinh
ra vào đúng ngày ra đi con gái của ông.Cho nên vì vậy ông đổ lỗi tất cả
những chuyện đó lên đầu của con gái tôi....Kim Đại Mạc! Người hại con
gái của ông chính là người cha như ông"Âm thanh Tần Văn Hạo vẫn ôn nhu,
không hề một sự lớn tiếng đối với A Hổ.
Sau đó Tần Văn Hạo mới đưa tầm nhìn về phía Lục Diệp Bằng và Lam Lam, biết trong lòng hai người
đang rất tò mò chuyện của ông và A Hổ.Ông cũng chẳng muốn giấu giếm gì
cả liền nói hết ra.
"Ông ta trước đây từng là anh em của ba.Nhưng
vào ngày Lam Lam ra đời,con gái ông ta bị bệnh rất nặng.....Nhưng rất
tiếc là đã không qua khỏi".
"Chính mày là người hại chết con gái
của tao.... Nếu năm đó,mày không kêu ta đến cái nơi quái quỷ,tao cũng
không mất tất cả,con gái tao cũng không có chết".Giọng điệu A Hổ tràn
đầy phẫn độ, con ngươi cong lên càng lúc càng khiến cho đối phương phải
khiếp sợ.
Dứt lời,A Hổ liền rút súng ra chỉa hướng vào Lam Lam.
"Năm đó con gái tao đã đau đớn chết như thế nào, thì hôm nay con gái cưng của mày cũng phải chết thê thảm hơn con gái của tao".
Lam Lam giật bắn mình,hai mắt trợn to nhìn về cây súng.
Cả Tần Văn Hạo và Lục Diệp Bằng đều biết Lam Lam đang mang thai.Khi thấy A Hổ rút súng ra, thì hai người đã lập tức kéo Lam Lam ra đằng sau,dùng
có thể để bảo vệ cho cô.