Sau khi Lam Lam uống xong chén thuốc, cô cũng đã mau chóng chìm vào giấc ngủ. Bên trong thuốc luôn có tác dụng phụ làm cho cô rất buồn ngủ. Khi
mẹ cô chưa về thì cô cũng đã ngủ rồi!
Mai Anh ngồi trên đầu
giường nhìn chằm chằm vào gương mặt đứa con gái yếu ớt của bà. Thời gian bỗng quay về lúc nhỏ, khi bà nhận lại Lam Lam vào năm cô được tròn 6
tuổi. Khi đã xác định Lam Lam là con ruột của mình. Bà luôn ôm khư khư
cô bên mình, lúc nào cũng dẫn cô đi khắp nơi.Bà muốn mọi người biết
được, bà đã tìm được con gái của mình.
Thi Thi rồi bên cạnh thấy vậy chỉ biết mỉm cười nhìn mẹ của mình.
"Khi nào mẹ mới dẫn em ấy về nhà, ở đây con nghĩ không đủ rộng rãi cho Lam
Lam có thể đi lại " Nói rồi cô nhìn một lượt căn nhà của Tiểu Sơ.
Đúng là nhà của Tiểu Sơ cũng được. Nhưng cô luôn cảm thấy nó hơi chặt thì
phải. Như trong căn phòng này,có khoảng ba người thôi là liền cảm thấy
ngợp thở rồi.
Mai Anh vẫn nhìn Lam Lam không rời,không suy nghĩ nhiều,bà nhanh chóng trả lời Thi Thi với dáng vẻ chắc chắn.
“Mau thôi con! Mẹ không thể nào để Lam Lam với tình trạng như vậy được.Mẹ không hề yên tâm một chút nào”.
" Con cũng nghĩ vậy mẹ, so với ở đây thì nhà chúng ta cũng thoải mái hơn
rất nhiều."Thi Thi cũng gật đầu đồng ý với lời nói của mẹ mình.
Hai người ngồi nhìn Lam Lam thật lâu rồi mới chịu đứng lên chuẩn bị đi về. Thi Thi lúc này chợt nhớ gì đó liền hỏi ngay.
"Chuyện này mẹ có nói ông và ba nghe chưa? "
"Chưa… " Mai Anh thở dài. "Nói cho hai người họ nghe, rồi lại làm ầm lên. Lúc
đó xem như mọi kế hoạch của mẹ đều đổ sông đổ biển hết rồi sao? "
Bà thừa biết tính hai người họ. Nếu lỡ để cho ba chồng của bà biết, đứa
cháu gái cưng của ông đang bị bệnh còn bị mù nữa. Chắc chắn ông lôi luôn cả nhà họ Lục ra hỏi tội cho mà xem. Bà có làm lạ vì tính tình của ông
nữa. Nhưng bà cũng không phải cấm ông làm những chuyện đó. Nhưng lúc này chưa phải là lúc, đợi cho mọi chuyện xông xuôi ông muốn làm gì bà cũng
sẽ không bao giờ ngăn cản.
Khi hai người vừa bước ra phòng khách thì đã thấy An Nhiên đang được Tiểu Sơ cho ăn.
Tiểu Sơ từ sáng đã ra ngoài với Hạo Thiên nên không biết mẹ chồng và chị
chồng đang ở đây. Lúc này cô đang ngồi xoay lưng lại nên đã không thấy
hai người mới từ trong phòng bước ra. Cô vừa cho An Nhiên ăn vừa nói
chuyện với con bé.
"Bảo bối ăn cơm xong thì làm gì nè? "
"Đi tắm ạ! " An Nhiên hớn hở trả lời.
"Vậy đi tắm rồi sẽ làm gì tiếp theo? "
“Dạ xem ti vi thật im lặng, không được ồn ào, không được làm phiền mẹ nghỉ ngơi”
“Ngoan lắm… Bảo bối của mẹ” Nói rồi cô ôm An Nhiên hôn lên gương mặt cô bé.
Mai Anh và Thi Thi nhìn vậy, liền nở một nụ cười thật tươi. Đây mới đúng là mẫu con dâu mà cần tìm.Mặc dù Tiểu Sơ không phải thuộc dạng khá giả
hoặc học cao nhưng với những tính chất trời ban như thế này rất xứng
đáng để làm con dâu của bà.
An Nhiên nhìn thấy hai người liền nói nhỏ vào tai của Tiểu Sơ. Cô nghe xong liền giựt mình quay đầu lại nhìn.
Khi Tiểu Sơ dự định đứng lên chào thì Mai Anh đã bước đến vài bước ngăn lại.
“Con ngồi xuống đi đừng có đứng dậy”.
" Dạ…! "Tiểu Sơ ôm bụng lại ngồi xuống.
Đứa bé trong bụng càng lúc càng lớn dần ra khiến Tiểu Sơ bây giờ đi đứng cũng có một chút bất tiện.
" Mẹ và chị đến khi nào không nói cho con tiếp đón"
Thi Thi nhìn Tiểu Sơ lắc đầu nói
"Chúng ta là người nhà rồi! Em còn khách sáo nữa… Chị và mẹ đến xem Lam Lam
như thế nào? Gia đình chị chính là người cảm thấy phiền em nữa đấy! "
Tiểu Sơ nghe vậy, nét mặt không vui.
“Khi nãy chị còn nói chúng ta là người nhà rồi mà! Lam Lam vừa là bạn vừa là em chồng của em nên em phải chăm sóc tận đáy lòng với cậu ấy”.
Mai Anh vội vàng nắm lấy tay Tiểu Sơ,trong ánh mắt hiện lên sự cảm kích rất lớn từ đứa con dâu này.
" Mẹ cảm ơn con từ trước giờ đã chăm sóc cho Lam Lam cũng như An Nhiên.
Mẹ không nghĩ dù không có máu mủ ruột rà mà con cũng có thể chăm sóc An
Nhiên như con ruột của mình. Điều này mẹ đã yên tâm,Ái My đã thật sự có
một người mẹ tốt rồi con! "
Tiểu Sơ rưng rưng.
“Ái Mỹ và
An Nhiên đều là những đứa trẻ ngoan, làm sao con không yêu hai đứa được” Nói rồi, cô nhìn qua An Nhiên " Bảo bối, mẹ nghe hôm nay con được cô
giáo khen phải không? "
Tiểu Sơ kéo An Nhiên đến trước mặt mẹ
chồng mình. An Nhiên nhìn bà ngoại với một ánh mắt có sự dè chừng. Đến
giờ cô bé vẫn còn sợ bà.
Mai Anh không nhịn được liền đưa tay ra ôm An Nhiên vào lòng.
“Cháu ngoan, cháu đừng sợ ta… Bà ngoại không la rầy con đâu”.
An Nhiên ngẩng đầu lên nhìn Bà ngoại. Lúc này, cô bé đã có chút quen thuộc với bà.
Một lúc sau, An Nhiên đi đến chiếc cặp của mình lấy ra những viên kẹo mà cô giáo đã cho đi đến trước mặt Mai Anh.
"Con mời bà ăn kẹo! Đây là phần thưởng của cháu đấy ạ! "
"Cháu cho bà sao? " Mai Anh bất ngờ.
“Dạ!”
Bà nghe vậy đã không nhịn được ôm An Nhiên thật chặt. Thật sự ngay bây giờ bà rất muốn đem con bé về nhà mà chăm sóc. Con bé rất giống Lam Lam hồi nhỏ. Bây giờ bà ôm An Nhiên mà bà còn tưởng thời gian đã quay trở lại.
Cả Lam Lam và An Nhiên lúc nhỏ hai đứa đều rất đáng yêu và hiểu chuyện
đến mức không một ai mà không thương chúng được.
*******
Hơn mười hai giờ đêm, Lục Diệp Bằng mới về tới nhà. Khi anh mở cửa ra thì
cả căn nhà liền tối om. Có lẽ mọi người đã đi ngủ. Vì đây không phải là
nhà của anh. Nên Lục Diệp Bằng bước chân rất nhẹ nhàng đi đến phòng của
Lam Lam.
Hôm nay anh phải làm việc ở ngoài đường rất là mệt mỏi.
Nhưng khi vừa mở cửa phòng ra, mùi hương của người con gái anh yêu trực
tiếp bay vào hai cánh mũi của anh thì sự mệt mỏi bỗng chốc tan biến. Cảm giác rất thỏai mái, còn khiến anh muốn đắm chìm vào không gian này.
Lục Diệp Bằng đi đến bên giường nhìn người con gái luôn có một cái tướng ngủ rất xấu, bỗng lắc đầu bật cười.
Anh cúi đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, khẽ nói.
"Anh về rồi bà xã! " Rồi anh đứng dậy đi vào phòng tắm.
Lục Diệp Bằng vừa bước vào phòng tắm chưa được bao lâu, thì Lam Lam đang nằm trên giường bỗng mở mắt ra.
Khóe môi liền cong lên một nụ cười khinh bỉ.
Rất lâu sau,cánh cửa phòng tắm liền mở ra.Lục Diệp Bằng đi ra chỉ quắn
chiếc khăn tắm quanh hông. Phía trên cởi trần, những giọt nước còn động
lại đang từ từ chải xuống cơ ngực của anh.
Tắm rửa xong xuôi, Lục Diệp Bằng trèo lên giường.
Ánh mắt liếc qua nhìn người con gái bên cạnh. Hôm nay cô lại muốn khoe da
thịt với anh nữa sao? Tại sao lại mặc chiếc váy mỏng như thế?
Nghĩ rồi, Lục Diệp Bằng liền cúi đầu xuống kéo chăn lên che lại cơ thể của
cô. Anh không muốn lợi dụng cô trong lúc cô đang bị bệnh được.
Nhưng Lam Lam bỗng nhiên tỉnh giấc,theo quán tính cô ôm lấy cổ anh, cô còn
chuẩn động tìm kiếm nhắm thật chính xác hôn lên môi của anh.
Lục
Diệp Bằng giựt mình kéo mạnh cô ra, lúc này anh đã thấy cô mở mắt, nhưng anh không biết cô có biết người trước mặt là anh không? Cô đã sáng mắt
rồi sao? Nhưng vẫn chưa phẫu thuật mà, còn nụ hôn lúc nãy là như thế
nào,cô vẫn còn yêu anh có phải không?
Trong đầu anh không ngừng đặt câu hỏi. Rốt cuộc người con gái này đang bị gì thế? Anh có nên mở miệng nói chuyện với cô không?
Bàn tay Lam Lam đã chạm đến chiếc khăn đang quắn phía dưới của anh. Cô cố
gắng dùng sức kéo mạnh ra,quăng thẳng xuống đất, rồi cô lần mò trèo
thẳng lên người của anh trước một cơ thể không còn thứ gì che đậy của
anh
"Anh sao vậy? Tại sao không phản ứng gì đi? "
Lục Diệp Bằng vẫn ngồi bất động mặc cho cô làm càn. Anh không biết,cô có nhìn
thấy gì không?Nói thật bây giờ anh không biết phải ứng như thế nào nữa?
Lên tiếng hay không lên tiếng…?
Lam Lam đưa tay, nhờ vào trực
giác của mình cô liền chạm vào môi của anh một lần nữa, rồi cô lại rướn
người cắn chặt vào môi của anh.
Nhưng người đàn ông này vẫn chịu đựng không chịu la lên.
Lam Lam siết chặt tay lại. Nói thầm trong lòng.
Vậy thì tên khốn như anh phải bắt cô dùng đến chiêu cuối cùng phải không?
Cô thả nhẹ dây áo ngủ mình xuống vừa hôn anh vừa nũng nịu nói.
“Em yêu anh, bây giờ em mới phát hiện mình yêu anh nhiều lắm.Em biết anh có tình cảm với em mà…!”
Khi cô nói câu này ra, Lục Diệp Bằng đã bị say mê mà anh không hề phát hiện ra câu nói của cô đang chứa những âm mưu gì? Cánh tay bắt giác đưa lên
ôm chặt lấy cơ thể của cô, anh đáp lại nụ hôn của cô đầy sự mê hoặc và
cám dỗ.
Lục Diệp Bằng đã bị cấm dục đã lâu nên khi được tiếp xúc
thân thể với người con gái anh yêu, anh không thể nào kiềm chế được.
Khóe môi anh từ từ di chuyển xuống, một cảnh xuân hiện ra trước mặt của
anh. Tay anh bắt đầu sờ soạng hai ngọn đồi của cô, khi anh chuẩn bị mở
miệng cắn mút đỉnh hồng đang nở rộ dưới lồng bàn tay của anh. Lam Lam
bất ngờ lên tiếng.
“Thiếu Tiên! Em yêu anh!”
Lục Diệp Bằng sững người.
Mọi động tác anh đều dừng lại. Gương mặt thoáng chốc hiện lên sự bùng nổ.
Cơn thịnh nộ không nhanh không chậm bắt đầu bùng phát dữ dội.
Lục Diệp Bằng không thể kiềm chế liền xô cô ra, anh giận dữ gào lên.
"Lam Lam! Em điên rồi sao? Em yêu anh ta rồi sao? "
Lam Lam ngã trên giường. Gương mặt phong tình lúc nãy đã biến mất, và thay
vào là sự lạnh lẽo đang dần hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của cô. Một
nụ cười giá lạnh vô thức liền bật lên.
“Ha ha… Tôi biết ngay là anh mà! Đúng là từ bữa giờ người mà tôi tiếp xúc chính là tên khốn anh”.
" Em… Sao em?? "Lục Diệp Bằng nhíu mày lại. Anh không nghĩ cô đã biết là ạnh
" Anh tưởng tôi ngốc đến nỗi không biết ai ở bên cạnh tôi sao? "
"Em sáng mắt rồi sao? " Lục Diệp Bằng hỏi.
Lam Lam chợt lắc đầu.
Lục Diệp Bằng rơi vào trầm mặc.
“Vậy tại sao em biết là anh…? Còn chuyện lúc này, em hãy nói rõ cho anh
biết, có phải em đã phải lòng Hoắc Thiếu Tiên rồi phải không? Những hành động của em khi nãy, không lẽ em muốn phát sinh quan hệ với anh ta”.Lục Diệp Bằng tức giận, sự ghen tuông đến nỗi khiến anh không biết mình
đang nói gì? Anh không thể chịu nổi người con gái anh yêu lại đi phản
bội ngay trước mặt của anh như vậy.
Lam Lam nghe xong, trong lòng nổi máu điên lên, cô không biết anh đang đứng ở đâu.Nhưng nhờ vào trực
giác của mình cô lấy chiếc gối chọi vào người của anh, rồi chửi.
“Đồ khốn!!! Anh cũng biết mình bị phản bội như thế nào rồi phải không? Anh
ngủ với người phụ nữ khác được,sao tôi lại không… Huống hồ chúng ta đã
ly hôn rồi! Tôi muốn yêu ai là quyền của tôi”
Chiếc gối đương
nhiên là không trúng Lục Diệp Bằng. Anh nghe cô nói xong liền bước lên,
anh ghì chặt cô xuống giường, tay anh bắt lấy hai tay cô giam lên đỉnh
đầu. Ánh mắt đầy sát khí, nghiến răng nói.
"Ly hôn sao??? Ai cho… Anh nói rõ với em rồi l! Ly hôn nhưng anh đâu có nói là cho em rời khỏi anh."Câu cuối anh như muốn hét thẳng vào mặt cộ
Lam Lam gào lên.
"Đừng có la hét lên với tôi, anh nghĩ mình là ai? Anh không còn là chồng của
tôi nữa. Anh lấy tư cách gì giam giữ tôi. Anh nên nhớ, sắp tới anh còn
phải kết hôn, anh sắp có vợ. Anh muốn tôi ở bên cạnh làm gì? Để nhìn anh và cô ta hạnh phúc sao? Hay anh muốn tôi làm nhân tình của anh… Xin
lỗi! Tôi không phải loại người thấp kém như vậy, người như anh tôi không cần. "
Lục Diệp Bằng nổi nóng, ánh mắt như một con sói đen, đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô.
"Vậy em nói đi, anh phải làm gì anh mới chịu tha thứ cho anh… Lam Lam! Anh thật sự phát điên lên khi anh mất em… Anh cần em!”
“Nhưng tôi không cần anh, đã quá đủ rồi! Tôi không muốn tổn thương nào
nữa”.Lúc này Lam Lam đã không nhịn được bật khóc lớn. Sự yếu ớt đã không chịu nổi, bỗng chốc hiện lên dưới thân anh.
Lục Diệp Bằng đau
xót cho người con này vô cùng, mỗi lần thấy được những giọt nước mắt của cô thì trái tim anh như có ngàn mũi kim đâm vào.
Anh yêu cô, anh xót thương cho sự lo sợ trong lòng của cô. Anh biết cô đang sợ chuyện gì trong lòng.
Có lẽ cô đang sợ mình sẽ bị tổn thương một lần nữa, sợ bị anh lừa dối,phản bội cô. Một cô gái giờ đây đang lo sợ rất nhiều thứ. Anh nên cho cô một chút thời gian và cho cả anh nữa. Cô đang sợ,nhưng cô cung không biết
anh cũng đang rất sợ mình sẽ mất cô mãi mãi.