Lam Lam về tới nhà đã bị mẹ mình bắt quỳ xuống trước bài vị của ông bà tổ tiên trong một căn phòng thờ.
Tần Văn Hạo và Mai Anh thì đang ngồi trước mặt Lam Lam. Sự tức giận đến bây giờ thật sự mới được bùng phát.
“Lam Lam!” Mai Anh lớn tiếng gọi tên cô "Tại sao con dám lừa gạt ba mẹ, An
Nhiên là con gái của con,con cũng giấu… Rồi đến việc hợp đồng hôn nhân,
con cũng giấu ba mẹ là sao? "
Nhưng Lam Lam vào lúc này chỉ nhớ
đến sự việc mình không phải là con ruột của ba mẹ mình thôi. Những
chuyện khác cô không còn quan tâm đến đó nữa.
“Con biết giấu ba
mẹ là sai… Nhưng mẹ hãy trả lời cho con biết,con là ai và được sinh ra
từ đâu… Có phải những lời Dương Tiểu Vy nói lúc nãy là đúng… Con không
phải con của ba mẹ”
Ông nội kinh ngạc liền đi đến bên cạnh cô.
"Con ăn nói gì vậy? Cô ta nói gì con cũng tin sao? "
“Vậy tại sao cô ta lại có rất nhiều giấy tờ về con?” Lam Lam hỏi.
Mai Anh không nhịn nổi lập tức đứng lên.
“Hạo Thiên! Con lấy cây roi ra cho mẹ” Bà bất ngờ nhìn con trai lên tiếng ra lệnh.
Lam Lam chỉ biết nhếch môi cười. Lúc nào cũng vậy, cô cũng đã lườn trước sẽ bị mẹ đánh.
Hạo Thiên lắc đầu.
“Không! Mẹ lại muốn đánh Lam Lam nữa sao?” Anh tức giận không kiềm chế liền nói hết ra "Chuyện An Nhiên là con gái của Lam Lam, cả nhà ai cũng biết.
Mọi người ai cũng chấp nhận, tại sao mẹ lại muốn ép Lam Lam vào đường
cùng? "
"Sao? " Mai Anh giựt mình "Thì ra ai ai cũng biết rồi sao? "
Tần Văn Hạo thở dài.
"Vì tôi biết bà sẽ phản ứng như thế này… Nên tôi… "
"Vậy trong nhà này ai cũng biết… Chỉ có tôi là kẻ ngốc thôi sao? " Mai Anh
không thể nào tin được, bà đang bị chính những người thân của mình lừa
dối chỉ vì muốn bao che chuyện xấu của Lam Lam.
Lam Lam im lặng một lát rồi lại nói tiếp.
“Con thừa nhận là lỗi của con… Bây giờ ba mẹ hãy giải thích rõ ràng chuyện khi nãy đi”.
" Được! Tôi sẽ nói cho cô biết. “Mai Anh hít thở một hơi thật sâu, quyết
định một chuyện “Phải…! Cô không phải con ruột của chúng tôi, cô không
nghe lầm đâu. Cô không mang dòng máu nhà họ Tần”.
"Mai Anh!!! Bà bị điên rồi sao? " Tần Văn Hạo giận dữ cắt ngang lời vợ mình.
Mai Anh chưa dừng lại ở đó, bà cố gắng tiếp tục nói cho Lam Lam nghe.
“Cô đã làm xấu mặt cả gia đình chúng tôi rồi…! Kể từ bây giờ cô không còn
có quan hệ gì với gia đình của chúng tôi và chuyện của cô, xin cô từ nay ra ngoài,đừng gọi tôi là mẹ”.
Lam Lam như chết lặng, cô rất muốn khóc. Cô nhắm nghiền hai mắt,sống mũi cay cay.
Hôm nay, đúng thật là một ngày tội tệ nhất trong cuộc đời của cô vừa bị
người chồng phản bội, nay lại bị cả gia đình mà cô xem là người thân duy nhất quay lưng lại với cô.
Mọi người cũng sững sốt không nghĩ
Mai Anh có thể nói ra những lời đó với Lam Lam và không thể tin một
người thông minh như bà hôm nay lại tin những gì Dương Tiểu Vy nói một
cách mù quáng đến như vậy.
Lam Lam đứng lên, cô giấu nước mắt vào trong, hơi thở gần như muốn tắt đi. Cô cúi đầu chào mọi người, rồi cất
nhẹ lên một tiếng nói.
“Vậy con cảm ơn công nuôi dưỡng và những
gì mọi người đã làm cho con suốt thời gian qua… Mọi người yên tâm, cho
dù con có chết cũng không hề liên quan đến mọi người đâu… Xin cáo từ”
Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài.
"Lam Lam!!! " Tất cả mọi người ai cũng đồng thanh kêu cô lại.
Tần Văn Hạo là người sợ hãi lo lắng nhất. Lần đầu tiên ông tức giận khiển trách vợ mình trước mặt mọi người.
"Bà thật đúng là…! Vì sự tức giận trong lòng, mà bà nỡ lòng nào chối bỏ Lam Lam không phải con ruột của mình… Bà viện cớ đó chỉ là muốn đuổi con bé đi để không làm ảnh hưởng đến gia đình có đúng không? "
Ông nội là người tiếp theo tức giận chửi Mai Anh.
“Tôi không biết cô đang nghĩ gì trong đầu? Năm xưa cô đã đau khổ như thế nào khi Lam Lam bị bắt cóc, cho đến khi tìm được con bé thì Lam Lam gần như sắp chết ở trong bệnh viện. Cô đã nói nếu con bé chết, cô sẽ không còn
thiết tha muốn sống nữa làm gì? Vậy mà bây giờ chỉ vì chuyện nhỏ đó mà
đuổi Lam Lam đi… Cô không thấy tình hình của Lam Lam bên nhà họ Lục như
thế nào sao?”
"Vậy có nghĩa Lam Lam là con ruột phải không ông nội? " Hạo Thiên nghe xong bất chợt liền hỏi.
Ông nội gật đầu nhanh.
“Gia đình mình như thế nào mà có thể nhận lầm được!” Ông nội vừa nội vừa chỉ tay về Tần Văn Hạo " Chính ba của con là người truyền máu cho Lam Lam
khi con bé bị tai nạn, vậy còn không phải nữa sao? "
Tần Văn Hạo gật đầu tiếp lời ba của mình.
“Khi nãy ba không muốn vạch trần Dương Tiểu Vy vì ba đang muốn xem cô ta sẽ
nói gì tiếp theo nữa? Không ngờ người phụ nữ đó lại biết nhiều đến như
thế….Ngay cả Lam Lam bắt cóc và trở về khi nào,ba chưa từng tiết lộ ra
bên ngoài….Mà cô ta lại biết rõ đến như thế”.Ông đang nghi ngờ có khi
nào người cung cấp thông tin cho Dương Tiểu Vy có khi nào là người bắt
cóc Lam Lam năm xưa không?
Hạo Thiên nghe xong nét mặt liền mừng
rỡ. Từ khi nghe Lam Lam không phải em gái ruột của anh,thật sự anh cũng
rất lo lắng lắm. Anh chỉ có một đứa em gái này thôi! Không muốn ai phải
thay thế Lam Lam để trở thành em gái của anh nữa cả.
Ông nội vẫn còn tức giận.
“Chuyện Dương Tiểu Vy vu oan cho cháu gái của ông… Ông nhất định sẽ không tha.
Nhưng nếu cô ta đã biết rõ như thế, có lẽ đã có ai đang đứng đằng sau
điều khiển để phá gia đình chúng ta”.
Mai Anh nghe xong không trả lời mọi người mà nhìn qua Thi Thi khẽ nói.
" Thi Thi! Qua phòng của mẹ… Mẹ có chuyện muốn nói".
Tần Văn Hạo nhíu chặt mày nhìn vợ mình lướt ngang qua người ông.Cảm giác
lúc này khiến ông phải suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện ngày hôm nay diễn
ra. Tại sao lại xảy ra trong cùng một ngày?
******
Lam Lam đi trên con đường quen thuộc thường ngày mà cô luôn đi, nhưng hôm nay
cô cảm giác như nó lại khác xa,rất lạ lẫm đối với cô. Trời thì lại đổ
cơn mưa, cô lại đi dưới mưa. Từng hạt mưa rơi xuống trút hết lên người
của cô.
Nước mưa thấm ướt hết trên người cô, nhưng cũng đâu bằng
sự đau đớn trong lòng cô. Hôm nay cô đã chứng kiến từng người quay lưng
lại với cô, một sự thật đáng sợ hơn chính là người đàn ông mà cô yêu lại muốn dồn cô vào con đường chết.
Lục Diệp Bằng đứng sau tất cả
mọi chuyện, chắc vì muốn thấy bản mặt thảm hại của cô ngay lúc này thôi. Vậy mà lúc trước, cô còn nghĩ sau ngày hôm nay cô sẽ nói cho anh biết
hết tất sự thật. Cô muốn nói An Nhiên là con gái của anh, cô còn muốn
thông báo cho anh biết cô đã có thai với anh. Muốn cùng anh vượt qua
nguy hiểm lần này. Nếu anh muốn, cô sẽ giữ cái thai này lại.
Nhưng có lẽ, ông trời muốn cô bỏ đứa bé này rồi, nên mới cho mọi việc bể ra nhanh như vậy.
Từng giọt nước mắt thấm hết cả gương mặt của cô. Lam Lam không biết vì nước
mưa hay nước mắt của mình mà cô cảm thấy có vị rất đắng.
Dương Tiểu Vy đã nói đúng, cô sinh ra chỉ để làm cho cười cho thiên hạ, là một người để cả xã hội xa lánh.
Lam Lam cứ đi mãi, đi mãi dưới mưa cho đến khi cô đã về tới nhà họ Lục. Cô
không biết mình về đây để làm gì, để nói lời tạm biệt sao…? Hay để cho
mọi người lại có một ánh nhìn kinh tởm nhìn về cô.
Vừa mới bước
vào nhà chưa được mấy bước,Lam Lam đã bị Lâm Hoa cho thẳng một cái tát
vào mặt, thậm chí bà còn nói những lời sỉ nhục cô trước mặt mọi người.
"Cô còn về đây làm gì nữa…? Mọi chuyện như thế này rồi! Cũng tại cô mà ra.
Cô đã hại cuộc đời của con trai tôi rồi! Cô có biết không? "
"Lâm Hoa!!! Cô đang làm gì thế? " Bà nội tức giận bước đến kéo Lam Lam ra
phía sau lưng mình "Trong nhà này, chỉ có cô là không có tư cách nói về
Lam Lam… Cô có biết An Nhiên là con của… "
Bà nội quay đầu lại nhìn Lam Lam. Cô lập tức lắc đầu thật mạnh.Ý muốn
không cho bà nội nói ra những gì cô đã nói với bà trước đó.
Nhìn vào ánh mắt tội nghiệp của Lam Lam, bà nội không nhịn được ôm cô vào lòng, an ủi.
“Con hãy bình tĩnh, mọi chuyện bà tin không phải là vậy!”.
Lâm Hoa nhếch môi cười mỉa mai.
" Nhìn bộ dạng của nó thì tôi đã biết những gì Tiểu Vy nói là đúng. Cô
Tiểu thư trước mặt chúng ta chính xác không phải con gái của nhà họ Tần
rồi! “Bà ta quay lại nhìn Lục Diệp Phong, nhưng lại chỉ tay về Lam Lam " Ông thấy không…? Ông đã chọn cô ta về làm vợ cho con trai mình, nhưng
không ngờ lại khiến cả nhà nhục nhã vì những việc làm của cô ta… Rồi
ngày mai báo chí sẽ viết gì? Ngày mai khắp các nước sẽ cười vào mặt của
gia chúng ta”.
Lam Lam bật cười.
Đúng là… Cô nên rời khỏi căn nhà này ngày lập tức thôi!
Cô còn có lý do nào ở đây nữa. Trong khi tất cả ai cũng quay lưng lại với cô.
Lục Diệp Bằng!!!
Từ lúc cô về đây đến giờ, cô cũng không hề thấy bóng dáng anh ở đâu. Cho
đến một lúc, cô nhìn bóng dáng của hai người dần xuất hiện.
Ngẩng mặt lên, cô đã thấy Lục Diệp Bằng và Dương Tiểu Vy bước ra từ phòng của cô ta.
Trái tim cô lại đau đớn, có lẽ sự việc đến mức độ này. Cô phải buông tay thôi!
Lam Lam hướng mắt nhìn về Lâm Hoa, trả lời cho bà ta nghe những gì bà ta muốn nghe từ nãy giờ.
“Phải!! Tôi là thiên kim giả, cũng là tôi ép con trai bà cưới tôi.Nhưng bà yên
tâm đi,ngày mai mọi chuyện tôi sẽ giải quyết…” Lam Lam chỉ tay thẳng mặt bà “Còn bà,hãy sống tốt quãng đời còn lại đi,đừng để một ngày nào đó
mọi người ở đây sẽ phát hiện con người thật của bà là như thế nào???”
Cô đã thay đổi giọng điệu từ trước đến giờ cô luôn nói chuyện với mọi
người. Giờ đây từng cử chỉ lời nói của cô dường như đè nén, hận thù gì
đó từ tận bên trong khiến ai nghe xong cũng phải kinh ngạc.
Lâm Hoa bắt đầu chột dạ,ánh mắt liếc qua nhìn Lục Diệp Bằng vẫn còn đang đứng đó. Miệng lắp bắp.
"Cô… Cô nói gì vậy? "
"Hức… Chuyện bà đã làm, ông trời đều nhìn thấy… Bà không sợ sao? " Lam Lam thẳng thắng hù dọa.
Dứt lời, Lam Lam nhanh chóng di chuyển đi lên lầu,cô lướt ngang qua người
Lục Diệp Bằng,cô dùng một ánh căm phẫn nhìn người đàn ông lúc trước đó
đã từng hứa sẽ chăm sóc cho cô, nhưng bây giờ lại tay trong tay với một
người phụ nữ khác ngay chính trong căn nhà của hai người.
Lục Diệp Bằng nhìn Lam Lam, anh thấy trên người cô toàn thân đều ướt sủng. Không lẽ cô đã dầm mưa về đây.
Nhưng lời lúc nãy là sao??? Cô không phải con ruột của nhà họ Tần?
Ánh mắt sắc lạnh của Lục Diệp Bằng nhìn thẳng vào Lâm Hoa, cất lên giọng điệu nghi ngờ.
“Mẹ đã làm chuyện gì sao?”
Rất nhanh Lâm Hoa liền lắc đầu, ánh mắt liếc qua liếc lại nhưng lại không dám nhìn thẳng Lục Diệp Bằng trả lời.
“Không! Cô ta đang muốn nói xấu mẹ, con đừng tin cô ta. Bây giờ cô ta đã lộ bản mặt thật của mình rồi! Người như cô ta không còn xứng với con nữa… Con
mau chóng ly hôn, rồi còn cưới Tiểu Vy về làm vợ nữa”.
" Cô có thôi đi ngay không? " Bà nội giận dữ hét lớn vào mặt Lâm Hoa.
Trái lại, Lục Diệp Bằng không hề trả lời câu nói của bà, sắc mặt giá lạnh,
ánh mắt anh lại nồng nộ sát khí, hai tay đút trong túi quần đã siếc chặt từ lâu khi anh bước ra đã thấy trên gương mặt Lam Lam đỏ ửng đã in năm
dấu tay. Không cần hỏi anh cũng biết là ai đã đánh cô.
Anh nhanh chóng xoay người cất bước đi lên lầu.
“Diệp Bằng!!” Dương Tiểu Vy định bước lên cùng anh nhưng đã bị bà nội tiến lên ngăn cản.