Tiết Kinh Trập lại có mưa, thoáng cái mà thế giới đã đến lúc chào đón
xuân về hoa nở. Ngày giao thừa, Tống Dĩ Lạc dậy rất sớm, thậm chí trời
còn chưa sáng, sương mù vẫn còn mờ mịt, bên ngoài tối đen. Đợt lạnh cuối cùng của mùa xuân năm nay đến muộn, nửa đêm hôm qua vừa có thêm một
trận tuyết rơi, bây giờ tạm dừng. Trong gác xép chưa có sàn sưởi ấm,
Thẩm Vân Hoài đặt tạm máy sưởi ở bên cửa sổ, khiến tuyết bên ngoài tan
hết thành nước, để lại những giọt long lanh trên mặt kính.
Tống Dĩ Lạc mở to mắt nằm đó đến nỗi tay tê hết cả mới trở mình, quay lại đối diện với Thẩm Vân Hoài.
Ngày thường Thẩm Vân Hoài ngủ không sâu, luôn dậy sớm hơn Tống Dĩ Lạc có sở
thích nằm nướng trong ổ chăn ấm áp. Cũng vì thế mà Tống Dĩ Lạc rất hiếm
có cơ hội được yên lặng ngắm nhìn anh ngủ, từ chân mày đến đôi môi hé
mở, râu đã nhú lên ở cằm và quanh môi, nhưng nhìn sao thì vẫn thấy đẹp,
đẹp đến mức khiến người ta chấp nhận rơi vào vòng xoáy tình yêu không
cần phải thoát ra.
Thẩm Vân Hoài đặt một tay lên phần xương sống
sau lưng Tống Dĩ Lạc, đó là nơi mà anh thích vuốt ve nhất. Vào lần đầu
tiên, Thẩm Vân Hoài đã cảm thán rằng Tống Dĩ Lạc thật sự quá gầy, đến
mức khi cậu cúi đầu hay khom lưng là đường cột sống đã nhô lên rất rõ
ràng. Nhưng nói là vậy, chứ mỗi lần tiến vào từ phía sau anh vẫn thích
chạm môi lên hai đốt sống ở cổ cậu, phần xương quý giá vô cùng, chỉ hơi
mạnh tay cũng có thể bẻ gãy.
Tống Dĩ Lạc lại bất chấp, vui vẻ để lộ điểm yếu của mình, dốc hết lòng tin vào một người khác.
Rồi đồng hồ báo thức và tiếng pháo nổ mừng phiên chợ tết trên sông ở xa xa
cùng vang lên điếc tai, Tống Dĩ Lạc bấy giờ mới giật mình nhận ra mình
đã ngắm nhìn Thẩm Vân Hoài gần nửa tiếng rồi. Cậu đang chuẩn bị đánh
thức “người đẹp ngủ trong lòng” thì Thẩm Vân Hoài đã cau mày trước, bất
mãn siết chặt vòng tay, kéo Tống Dĩ Lạc sâu vào lòng mình hơn nữa.
“Đến giờ rồi.” Tống Dĩ Lạc ngước lên, hôn khẽ lên khóe môi Thẩm Vân Hoài một cái.
“Không phải đã nói sẽ đi chợ tết à? Anh quên rồi?”
Thẩm Vân Hoài à lên một tiếng, kéo cổ áo của Tống Dĩ Lạc vào cho kín rồi cười: “Không quên.”
Chợ tết trên sông của thành phố H được mở trong khu du lịch, đi xuyên qua
những ngõ hẻm khi rộng khi hẹp, bước lên cầu tàu nổi trên mặt nước, mặt
sông yên ả soi bóng hoa xuân liễu rủ, hơn mười chiếc thuyền nhỏ chở đầy
rau trái và hàng tết xếp thành hàng neo ở đó. Ô giấy dầu, vải in hoa,
đèn lồng, chậu cây, những món ăn vặt mang theo không khí ngày tết như
kẹo mè, bánh quẩy thừng, kẹo ống, táo đỏ mới ra lò được bày đầy trên các quầy, bốc khói nghi ngút. Khi Thẩm Vân Hoài dẫn Tống Dĩ Lạc đi xuyên
qua đám đông, một ông chú người địa phương nói giọng đậm chất quê nhà
còn bắt chuyện với họ.
Tống Dĩ Lạc thì không hiểu tiếng bản địa của thành phố H, cậu vô thức ngước lên nhìn Thẩm Vân Hoài, hỏi: “Người ta nói gì vậy?”
“Hỏi em có mua kẹo không? Bạn nhỏ?” Thẩm Vân Hoài kề sát tai cậu thì thầm.
“Anh Thẩm, em đã 26 tuổi rồi, không phải bạn nhỏ.” Hơi thở ấm nóng phả vào
tai làm Tống Dĩ Lạc run lên một cái rất nhẹ, cậu bất mãn, bĩu môi liếc
Thẩm Vân Hoài. “Nhưng mà vẫn muốn ăn kẹo.”
Thẩm Vân Hoài chỉ cười cho qua chuyện, ngẩng lên ra hiệu với chú bán hàng, nói: “Lấy một cái đi.”
Trên quầy hàng có đủ loại tranh đường hình người hình thú được làm sẵn,
khách cũng có thể chọn hình dáng mình thích để chủ hàng biểu diễn. Một
cô bé cột tóc đuôi ngựa xếp hàng trước Thẩm Vân Hoài và Tống Dĩ Lạc mua
tranh đường, thế là họ thong thả nhìn ông chủ dùng thìa nhỏ xúc đường đã được đun chảy sền sệt lên, nhanh chóng đổ lên mặt bàn, vẽ thành một chú thỏ con vô cùng sinh động, sau đó dùng dao mỏng nhấc lên dính vào que
tre, đưa cho cô bé kèm theo lời chúc mừng năm mới.
Đường nhân
khác với tranh đường, vì nó là lập thể, khi làm yêu cầu tay nghề thuần
thục. Khi ông chủ hỏi muốn làm cái gì, Tống Dĩ Lạc ngây ra một lúc, nghĩ mãi vẫn không biết chọn cái gì, sau cùng đành bảo làm một con mèo. Khi
đường nhân gặp lạnh đông lại, ông chủ dùng que tre có dính đường nóng
chảy áp lên đường nhân đưa cho Tống Dĩ Lạc, nhận tiền, nhưng lại không
chúc mừng năm mới, mà đổi sang một câu rất thịnh hành bây giờ, thậm chí
còn xởi lởi vỗ vai Thẩm Vân Hoài mà cười: “Ăn kẹo của chú, năm mới chắc
chắn là ngọt ngào hòa hợp đấy!”
Thẩm Vân Hoài và Tống Dĩ Lạc ngây ra nhìn nhau, sau cùng thì Thẩm Vân Hoài định thần lại trước, vừa cười vừa gật đầu cảm ơn.
Ban đầu họ hẹn với nhóm Lý Mậu sẽ tụ tập ăn một bữa cơm đoàn viên vào buổi
trưa coi như chúc mừng. Khi cả hai cầm trong tay những túi đựng bánh
nướng hải đường thơm nức mũi và vài món đồ tết chuẩn bị về nhà, Tống Dĩ
Lạc chưa bao giờ được đi dạo chợ tết đông đúc náo nhiệt, tràn ngập hơi
thở cuộc sống đã bị “peep show” cản bước chân, nhất định kéo theo Thẩm Vân Hoài cùng mình xem hết cả
câu chuyện đầy hào hứng, kết quả là xem đến tận hai giờ chiều.
Cuối cùng cơm đoàn viên của cả bọn là McDonald’s, món gà chiên mừng tết mua
về nhà những hai hộp lớn, một trong hai cái còn bị Tiểu Trần vốn mong
chờ thưởng thức tay nghề của Thẩm Vân Hoài nay ôm nỗi thất vọng quét
sạch. Cơm no rượu say xong, ai về nhà thì về nhà, ai không muốn về cũng
phải tìm một nơi mà đi hóng gió. Năm năm quán bar nghỉ tết đóng cửa ba
ngày, ông chủ Thẩm hết sức vô trách nhiệm nói vậy.
Sắp xếp xong hết mọi việc, hai người cùng nhau trải qua một buổi chiều nhàn hạ.
Tống Dĩ Lạc kiên quyết yêu cầu vì là lần đầu tiên cùng chúc mừng một ngày lễ trọng đại nên cậu phải xuống bếp khoe tay nghề, Thẩm Vân Hoài không cản được, chỉ có thể ngoan ngoãn đeo tạp dề lên cho cậu, rồi nghịch ngợm
thắt một cái nơ bướm trên vòng eo gầy đó xem như báo thù.
Thẩm
Vân Hoài tìm ra giấy đỏ và bút mực nghiên mực ngày trước dùng còn thừa
từ trong nhà kho, bày trên bàn đá xanh ở giữa sân, thử viết vài nét. Tay cứng nên mực dây đầy hết ra giấy, anh không hài lòng nheo mắt, vo tờ
giấy lại thành cục. Tống Dĩ Lạc chuẩn bị xong nguyên liệu, đang định hỏi Thẩm Vân Hoài xem thích món cá quế chiên xù sốt chua ngọt nấu chua
nhiều hay ngọt nhiều, vừa đẩy cửa ra đã thấy ở nơi ánh sáng rọi thẳng
xuống, anh đang cúi người bên bàn, tay cầm bút lông phác họa một chú
chim đang tung cánh bay.
“Anh Thẩm.” Tống Dĩ Lạc khẽ gọi. Thẩm
Vân Hoài quay đầu lại, dù ngược sáng không thấy rõ nét mặt, nhưng Tống
Dĩ Lạc vẫn cảm thấy anh đang cười.
Thẩm Vân Hoài “ơi” một tiếng, nói tiếp: “Đến đúng lúc lắm, đang định hỏi em, câu đối tết nên viết gì đây?”
“Sao cũng được?” Tống Dĩ Lạc vừa lắc lư đầu vừa đến gần Thẩm Vân Hoài, nhặt
mấy cục giấy bị vò nhăn nhúm trên mặt đất lên mở ra. Tất cả đều là lời
chức mừng năm mới đã viết xong, mực khô lại rồi, nút bút cứng cáp mạnh
mẽ nhưng vẫn uyển chuyển, chữ sao người vậy. Tống Dĩ Lạc nhìn xong rồi
tò mò hỏi: “Không phải là đẹp lắm sao, anh vứt đi làm gì?”
“Đẹp đâu mà đẹp?” Thẩm Vân Hoài không đồng ý. “Mười mấy năm không viết rồi, tay cứng, đụng vào bút là run lên bần bật.”
“Trước kia cứ đến tết mà mẹ anh lại bắt anh ra ngồi học viết câu đối tết, từ
khi còn nhỏ xíu đã bắt đầu viết đến tận năm 17-18 tuổi, xấu hay đẹp bà
ấy cũng không quan tâm, cứ dán thẳng ra bên cửa ấy, hàng xóm ai cũng
từng thấy mấy thứ anh từng viết.” Thẩm Vân Hoài cúi đầu cười, rồi viết
một chữ phúc rất ẩu cũng rất cuồng dại trên tờ giấy bỏ đi bên cạnh, sau
đó gấp nó lại thành một trái tim.
“Hả, chữ phúc ngược trên cửa là do anh viết à?” Tống Dĩ Lạc nghĩ một lát rồi hỏi.
Thẩm Vân Hoài không đáp, chỉ vừa cười vừa chạm vào những ngón tay hơi lạnh
của Tống Dĩ Lạc, sau đó chuyển sang nắm cổ tay cậu kéo vào trong lòng,
lấy đi mấy tờ giấy bỏ trong tay cậu, thay vào đó là trái tim bằng giấy
vừa mới gấp.
“Gì vậy?” Tống Dĩ Lạc nheo mắt, ghé sát lại nhìn vào mắt Thẩm Vân Hoài. “Trẻ con mới tặng trái tim hay ngôi sao bằng giấy,
em đã 26 tuổi rồi.”
Thẩm Vân Hoài cười khẽ, ngước đầu hôn lên chóp mũi cậu: “Mở ra.”
Nghe vậy, Tống Dĩ Lạc cẩn thận mở trái tim đỏ ấy ra, ngón tay dính vệt màu
từ trên mẩu giấy đã cũ. Giấy rất nhỏ, chỉ khoảng bằng lòng bàn tay của
cậu. Cậu cầm bằng hai ngón tay, ánh mặt trời vừa hay xuyên qua tầng mây
chiếu xuống, chữ “phúc” ấy được đắm mmình trong ánh vàng rực rỡ.
Tống Dĩ Lạc im lặng vài giây, ngẫm nghĩ những lời ẩn giấu sau từng nét chữ
của Thẩm Vân Hoài, rồi mới dời mắt từ giấy lên gương mặt anh.
“Anh Thẩm, hình như em vẫn chưa nói với anh.” Tống Dĩ Lạc ghé lại gần, chủ
động đặt một nụ hôn lên trán Thẩm Vân Hoài. “Mẹ em bảo chúng ta cùng
nhau đón giao thừa, có nghĩa là công nhận em không chỉ là người yêu của
anh, mà còn là người nhà của anh.”
“Còn nữa, em yêu anh.” Nụ hôn lần này rơi trên môi.
Anh trao cho em, là tình yêu và phúc lành ngập tràn thế gian, như mây mù vờn quanh đỉnh núi mỗi buổi hoàng hôn;
Em trao cho anh, là phần đời còn lại chẳng màng đến lý tưởng, dù trần gian muôn vàn sắc thái cũng chỉ xiêu lòng vì anh.