Khi ra ngoài mua đồ ăn sáng, Thẩm Vân Hoài tiện đường ghé sang tiệm tạp
hóa, thường thì anh sẽ mua đồ đạc cần dùng trong nhà, kèm theo một hộp
Marlboro. Hộp gỗ đặt thuốc lá được để trên quầy bên cửa sổ, có vài loại
thường thấy như Song Hỷ, Trung Hoa, hoặc Marlboro. Hôm nay anh không
mua, lại khiến bác Trương trêu đùa một phen.
“Hôm nay không mua thuốc nữa à?” Bác Trương nheo mắt nhìn Thẩm Vân Hoài cho các thứ gia vị nước tương vào túi giấy, hỏi.
“Thôi, từ hôm nay bắt đầu cai thuốc.” Thẩm Vân Hoài nói cảm ơn, rồi lấy ra vài tờ 10 đồng trong ví để trả: “Có người yêu rồi muốn được sống cùng người ta lâu hơn chút, tốt nhất là phải chăm sóc sức khỏe của mình, dù gì con cũng lớn hơn vài tuổi.”
Bác Trương ồ lên một tiếng: “Có người yêu à? Con gái nhà ai thế? Quen từ khi nào? Dẫn sang cho bác đây hưởng ké niềm vui nào!”
“Cũng mới hôm qua thôi, bác mà gặp thì nhất định cũng thích.” Thẩm Vân Hoài
nghĩ rồi bất giác cười thành tiếng: “Còn lại thì từ từ thôi, mới vừa bên nhau, sợ dọa người ta chạy mất.”
Bác Trương lần đầu mới thấy
Thẩm Vân Hoài bình thường lạnh lùng nghiêm túc, nay lại cười tươi như
hoa, ngạc nhiên tắm tắc khen mãi.
“Tốt lắm tốt lắm. Con người ai mà chẳng phải đi trên dây thép một lần vì yêu, thế mới không uổng một kiếp sống này chứ.”
Thẩm Vân Hoài nhận tiền thừa từ bác Trương, gật đầu đáp hết sức trịnh trọng: “Bác nói đúng.”
“Cầm lấy đi, chúc hai đứa ngọt ngào ân ái!” Bác Trương rõ ràng bị lây cái
vui mừng của anh, mới bốc ra một nắm kẹo đủ màu trong giỏ để trên quầy
ném vào túi của Thẩm Vân Hoài, cười mà như mỗi nếp nhăn đều toát ra niềm vui.
Thẩm Vân Hoài về đến nhà thì Tống Dĩ Lạc đã dậy, đang bày
đầy một bàn những giấy với sổ. Nghe tiếng chìa khóa, cậu ngẩng đầu lên,
gọng kính đen cũng theo đó trượt xuống chóp mũi, tôn lên làn da trắng
như sứ.
“Dậy rồi?” Đặt cả chìa khóa lẫn túi nilon lên bàn ăn,
Thẩm Vân Hoài nghiêng đầu cười với Tống Dĩ Lạc, giúp cậu đẩy cái kính về lại nơi vốn có của nó hết sức tự nhiên, sẵn đó vuốt lại mớ tóc vểnh lên vì ngủ của cậu. Có những người hành động thân mật tự nhiên như vậy,
tưởng chừng chỉ tồn tại vì một ai đó.
“Ừ. Anh đi mua đồ ăn à?”
Tống Dĩ Lạc chun mũi, trông như một con thú non đang thèm ăn: “Dậy là
không thấy anh rồi, còn tưởng bạn trai là cô bé lọ lem, mặt trời vừa lên là biến mất.”
Thẩm Vân Hoài ngâm nga: “Mặt trời vừa lên là biến mất thì chỉ có ma cà rồng.”
“Biết rồi mà.” Tống Dĩ Lạc phất tay, tiếp tục vùi đầu vào mớ sổ sách.
Khi Thẩm Vân Hoài cho hết đồ ăn sáng ra đĩa bưng lên bàn, Tống Dĩ Lạc đã
ngồi ngay ngắn ở đó, tay chống cằm nhìn anh mãi không rời mắt. Bốn cái
bánh bao nhân canh bé tí nằm sát vào nhau đang tỏa khói, một cái trong
đó rách một góc vỏ, nước canh nóng rực thơm lừng chảy ra đầy đĩa, mùi
thơm của nhân thịt bay khắp phòng; cháo trứng thịt nạc nóng hôi hổi đổ
vào trong chén, vừa hay nguội đủ để ăn ngay.
Tống Dĩ Lạc ăn vài
miếng cháo, Thẩm Vân Hoài ngồi ở đối diện cậu, tư thế vẫn rất tao nhã.
Tống Dĩ Lạc nhìn chăm chú vào đôi tay hiện rõ từng khớp xương, trông rất nam tính của anh, ngón giữa tay phải có vết chai rất dày, có lẽ là do
nhiều năm cầm bút vẽ tạo thành, còn hơi trắng hẳn so với da những nơi
khác. Thực ra, khung cảnh này không phải hiếm gặp, từ khi cậu chưa dọn
đến đây, họ vẫn thường cùng ăn sáng khi rảnh rỗi, nhưng hôm nay suy cho
cùng vẫn hơi khác biệt.
Tống Dĩ Lạc thầm vui, mắt liếc liếc Thẩm Vân Hoài, ai ngờ lại bị bắt quả tang.
Thẩm Vân Hoài cầm đũa tách lớp vỏ dính nhau của mấy cái bánh bao ra, gắp một cái đặt vào chén của Tống Dĩ Lạc, hỏi: “Sao thế?”
Mẩu đối thoại hết sức ngớ ngẩn, nhưng Thẩm Vân Hoài lại nếm ra được vị ngọt đến phát ngấy ẩn trong đó.
“Phải rồi, em kể anh nghe, tối qua em nằm mơ.” Tống Dĩ Lạc ăn thêm miếng cháo, rồi nghiêm túc nói với Thẩm Vân Hoài.
“Mơ thấy gì rồi?”
“Mơ thấy…” Tống Dĩ Lạc ngoẹo đầu suy nghĩ, rồi hậm hực nói: “Không nhớ nữa
rồi, hình như em nhặt được một con mèo, anh không cho em nuôi, nên em
giận quá tỉnh luôn.”
Thẩm Vân Hoài nghe xong thì vừa cười vừa đặt chén cháo mới ăn một nửa xuống, trịnh trọng nói: “Xin lỗi nhé.”
“Sao cơ?”
“Xin lỗi vì làm em tức giận trong mơ.”
Tống Dĩ Lạc thậm chí còn nghi ngờ mình bị ảo giác, mặt đỏ bừng một lúc lâu,
mà phản bác cũng không được, thuận theo lời của Thẩm Vân Hoài thì càng
có vẻ không biết xấu hổ. Cuối cùng cậu chỉ có thể ậm ừ cho qua, rồi cúi
đầu ăn cháo tiếp.
Lát sau tiếng chuông điện thoại reo vang phá
tan không khí hài hòa. Tống Dĩ Lạc liếc Thẩm Vân Hoài một cái, thấy anh
đang hất cằm về phía mình ra hiệu nghe đi, thì mới bấm nhận cuộc gọi. Vì bây giờ vẫn còn sớm, trừ tiếng chim kêu ngoài vườn thì trong nhà chỉ
còn lại tiếng nước sôi lục bục trong ấm. Ở khoảng cách gần, người ở đầu
kia điện thoại cũng có thể nghe thấy loáng thoáng.
Dung Ngu gọi đến, dường như rất hoảng loạn, nói chuyện cũng ngập ngừng ấp úng.
Tống Dĩ Lạc nhíu mày nghe một lát, mãi mà vẫn không hiểu đầu đuôi câu chuyện ra sao, cậu chỉ đành an ủi đối phương trước: “Cậu bình tĩnh, bây giờ
tôi sang đó.”
Cúp máy rồi, Tống Dĩ Lạc thở dài ra một hơi, chớp mắt đầy vẻ bất đắc dĩ với Thẩm Vân Hoài.
“Đi thôi, anh đưa em sang nhà trọ.”
“Không sao, em tự đi được.” Tống Dĩ Lạc tháo kính xuống, xếp lại gọn gàng.
“Không.” Đây là lần đầu tiên Thẩm Vân Hoài kiên quyết phản đối: “Trước tối qua
tất cả lời từ chối của em đều là đương nhiên, nhưng từ hôm nay trở về
sau, em từ chối tức là anh làm bạn trai chưa đủ tư cách rồi.”