Lúc này Lý Gia Huy
được sặp xếp ngồi chờ ở phòng họp, cảm thấy rất kỳ lạ, tiếp đãi ở phòng
họp đồng nghĩa với mối quan hệ xa cách, đây là do Bạch Triển Phong cố ý
sắp xếp, nếu đổi lại là tính khí trước kia của Lý Gia Huy, thì đã bỏ đi
từ lâu rồi, nhưng hôm nay ông ta tới đây để xin trợ giúp, cũng chẳng nói gì được.
Bạch Triển Phong cố ý để Lý Gia Huy đợi thêm vài phút, mới đến phòng họp, “Ngại quá, ban nãy tôi có chút việc bận.”
“Không sao, công ty của giám đốc Bạch lớn thế này, bận là phải.” Lý Gia Huy hạ mình xuống mức rất thấp.
“Khách sáo rồi anh Lý, thật ra cũng không cần khách sáo như thế, nói thế nào
thì hai nhà chúng ta cũng quen biết nhau từ lâu rồi, lần này anh tới đây là vì chuyện của Lý Vy nhỉ?” Mấy người làm kinh doanh rất thích nói
chuyện khách sáo còn vòng vèo, lời nào cũng có ý cả, mấy năm nay Bạch
Triển Phong ở trên thương trường gặp nhiều người thế này rồi, lời ban
nãy nói đâu có đơn giản thế, Lý Gia Huy nói cái câu giám đốc Bạch ra,
ông Bạch đã biết thừa trong bụng lần thăm hỏi này còn mang ý nghĩa khác.
“Chuyện của Lý Vy đúng là chúng tôi có lỗi với Bạch Dương, trước kia Lý Vy ở
nước ngoài có gả cho một người ngoại quốc, nhưng người đó đối xử không
tốt với nó, tìm mọi cách giày vò nó, dẫn tới tinh thần nó có vấn đề,
bệnh tình vốn dĩ đã được khống chế, nhưng không ngờ lúc về nước dưỡng
thương lại bị Bạch Dương và Hàm Nhất đả kích lại mắc lại bệnh cũ.” Lời
của Lý Gia Huy mặt chữ là xin lỗi nhưng thực ra lại phủi sạch lỗi lầm
sạch sẽ.
Bạch Triển Phong đã gặp nhiều
kiểu người trên thương trường rồi, kiểu như Lý Gia Huy thực chất chẳng
có nhân tính, ngay cả giá trị cuối cùng của con gái ruột mình cũng bị
vắt sạch, đổ mọi trách nhiệm lên đầu người khác, sợ là bây giờ còn có
hậu chiêu. Bạch Triển Phong không nói gì, mà đợi Lý Gia Huy thò cái
chiêu cuối cùng ra.
Lý Gia Huy không nắm
bắt được suy nghĩ của Bạch Triển Phong, nhưng thấy mình không còn lựa
chọn nào khác đành phải tiếp tục nói, “Thật ra, lần này vê nước, tôi
muốn tìm một đối tượng hợp tác, không biết giám đốc Bạch có hứng thú
không?”
“Về việc hợp tác, chuyện này tôi
có thể tự quyết định được à? Công ty có hội đồng quản trị, quyết định
nào được đưa ra cũng đều cần mọi người tới quyết định, tuy rằng công ty
chủ yếu do tôi phụ trách nhưng không phải duy nhất mình tôi.” Bạch Triển Phong vẫn bình thản nói.
Ý chí của Lý Gia Huy lạnh một nửa, “Giám đốc Bạch, thực ra tôi có hạng mục này rất tốt.”
“Nếu la chuyện hợp tác, tôi thấy anh vẫn nên liên hệ với bộ phận nghiệp vụ
của chúng tôi, công ty chúng tôi có quy trình hợp tác nghiêm khắc, dù
tôi có là người chịu trách nhiệm của công ty, nhưng đại diện cho việc
tôi có thể không tuân thủ các quy định và chế độ, không thì cái chế độ
này đã không cần thiết phải xuất hiện từ hồi đầu, anh cũng quản lý công
ty mà, đạo lý này anh cũng nên hiểu rõ chứ, thế nên tôi thấy anh có thể
tìm bộ phận nghiệp vụ của chúng tôi để bàn chuyện hợp tác này.” Bạch
Triển Phong trả lời gọn gẽ không khe hở nào, không từ chối cũng không
chấp nhận, nhưng Lý Gia Huy biết chuyện hợp tác là không thể nào.
Thư ký tới gõ cửa rồi bước vào, “Xin lỗi, làm phiền một chút, giám đốc Bạch cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
“Thật ngại quá, giám đốc Lý, tôi còn có việc khác phải làm không thể nói
chuyện tiếp với anh được, nếu anh muốn bàn chuyện hợp tác thì có thể đi
tới bộ phận nghiệp vụ của chúng tôi.” Bạch Triển Phong đứng dậy sau cùng còn lịch sự gật đầu mới rời đi.
Bước ra khỏi phòng họp, thư ký mới nói, “Giám đốc Bạch, tôi nắm thời gian lần này chuẩn chứ?”
“Vô cùng tốt, chúng ta trốn một lúc, đợi ông ta đi rồi, nói tiếp.” Bạch
Triển Phong đã sắp xếp chuyện thư ký sẽ xuất hiện ở phong hợp từ trước
rồi, làm tốt hết chuẩn bị rồi, lỡ àm Lý Gia Huy còn đề cập đến chuyện
khác, thì có thể rút lui một cách thoả đáng, Bạch Triển Phong không muốn tiếp tục ngồi ngây ngốc với Lý Gia Huy.
Lý Gia Huy bị hố, không ngờ Bạch Triển Phong lại chơi kiểu đó, không giữ
lại chút tình cảm gì, bây giờ hết cách rồi, chỉ có thể mặt mày xám ngoét rời khỏi công ty.
Bạch Dương ở bệnh viện ba ngày, ngày nào cũng ăn ngon uống khoẻ, ăn cơm cũng có người đút,
nhưng mà chỉ có một điều không vui đó là bị cấm dục triệt để. Hàm Nhất
luôn ở bên chăm sóc anh, nghe theo lời dặn của bác sĩ, càng quản chặt
Bạch Dương, từ đồ ăn thức uống đến vệ sinh đều cẩn thận từng li từng tí
một. Bạch Dương thấy mình còn quý giá hơn bà mẹ vừa mới sinh con xong.
Cuối cùng sau khi bệnh viện xác nhận Bạch Dương không còn gì đáng ngại, đồng ý để Bạch Dương xuất viện dưỡng thương, Bạch Dương rất mong ngóng ngày
được về nhà. Mẹ Bạch còn nghĩ đến việc có cần thuê một y tá tới chăm sóc Bạch Dương hay không, kết quả Bạch Dương từ chối một cách quyết đoán,
“Mẹ, chỉ là tay con bị thương thôi mà, đâu đến nỗi phải mời người tới
chăm sóc, có Hàm Nhất chăm con là được rồi.” Bạch Dương đã tính toán hết rồi về nhà là thế giới của riêng hai người, tuyệt đối không để cho một
ai phá hoại.
Hàm Nhất thấy mời y tá về cũng hơi phiền phức, “Mẹ à không cần đâu, con chăm sóc Bạch Dương là được rồi.”
Bạch Dương và Hàm Nhất cùng nhau về nhà, Hàm Nhất bỏ đống quần áo ở trong
bệnh viện ra ngâm vào nước khử trùng một lượt, Bạch Dương thì ngồi trên
sofa, nhìn Hàm Nhất ra ra vào vào nhà tắm, phơi những bộ quần áo mình
từng mặc đã được giặt sạch sẽ ra ngoài.
Hàm Nhất giặt xong thì bắt đầu dọn dẹp trong ngoài nhà hết một lượt, tiêu
độc hết một thể, sợ vết thương trên tay của Bạch Dương bị nhiễm trùng,
Bạch Dương cảm thấy Hàm Nhất quan trọng hoá vấn đề, nhưng lại cảm thấy
vô cùng đáng yêu, nên cứ ngoan ngoãn ngồi trên sofa nhìn vợ mình bận
trong bận ngoài, còn thường đưa nước cho cô uống.
Tốn gần ba tiếng Hàm Nhất mới xử lý xong căn biệt thự hai tầng này, gục
xuống sofa, “Mệt chết mất, biết thế này thì không mua mấy căn lớn thế
này nữa, quét dọn thôi cũng mệt bở hơi tai rồi.”
“Sau này anh dọn dẹp cùng em, thực ra nếu không được thì mình mời một dì giúp việc về.” Bạch Dương ôm Hàm Nhất vào lòng.
“Sau này đương nhiên là làm cùng nhau rồi, đợi anh khỏi rồi thì có mà thoát
đằng trời nhé.” Hàm Nhất nằm thẳng lên đùi của Bạch Dương.
Bạch Dương cúi đầu, giọng nói mang theo tia cầu khẩn: “Vợ à tắm giúp anh được không?”
Tay của Bạch Dương không thể dính nước, muốn tắm thì đương nhiên phải có
người giúp, bác sĩ đã đặc biệt dặn dò, Hàm Nhất đương nhiên biết, nhưng
vẫn thấy ngại khi giúp Bạch Dương tắm, dáng vẻ mặt ửng hồng vì xấu hổ
không thể thoát khỏi ánh mắt của Bạch Dương.
Bạch Dương không nhịn được bèn trêu Hàm Nhất, “Chúng ta đã thành thật gặp nhau bao nhiêu lần rồi, vơ thế mà còn ngại à?”
“Em ngại gì đâu, tắm thì tắm, em đi xả nước cho anh, ah cởi quần áo đi.” Hàm Nhất không quay đấu đi vào phòng tắm.
Hàm Nhất ở bồn tắm xả nước tắm, mở hình thức massage, vừa định ra ngoài gọi Bạch Dương vào, vừa quay người thì thấy Bạch Dương đã không tiếng động
gì đứng ở sau lưng mình, doạ Hàm Nhất giật mình, tuy không phải lần đầu
tiên nhìn thấy, nhưng Hàm Nhất vẫn thấy hết hồn, tay nhỏ căng thẳng ra
mồ hôi, thậm chí nhìn thấy đồ vật to lớn của Bạch Dương, mặt càng đỏ
hơn, hình ảnh trong đầu đã chạy loạn xạ rồi.
So với dánng vẻ ngại ngùng của Hàm Nhất, Bạch Dương lại bình thản hơn
nhiều, tuy suy nghĩ trong lòng đã bay đi xa, nhưng vẫn giả vờ đoan chính đi vào bồn tắm, “Tạo bọt giúp anh với.”
Hàm Nhất vừa làm vừa để ý xem Bạch Dương có làm ra hành động gì khác không, nhưng Bạch Dương đúng là biểu hiện rất đoan chính, cả quá trình đều
không có ý đồ gì cả, ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ, ngược lại là Hàm Nhất
lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi.
Sau khi Bạch Dương ra, mặc đồ ngủ rồi về phòng ngủ của mình, Hàm Nhất thả
nước trong bồn tắm, phát hiện cả người mình toàn mồ hôi, cũng nhân lúc
này tắm một lát, kết quả tắm xong thì phát hiện mình không mang đồ ngủ
theo, Hàm Nhất rất ngại việc mặc mỗi khăn tắm rồi đi ra, bèn đến cửa gõ, “Chồng ơi, anh cầm một bộ đồ ngủ giúp em với.”
Bạch Dương nghe xong, liền mở tủ quần áo tìm đồ, đột nhiên nhìn thấy bộ đồ
ngủ nam hồi trước mẹ tặng mà mình chưa mặc, không biết Hàm Nhất mặc bộ
đồ ngủ này của mình sẽ cảm thấy thế nào, bèn lôi nó ra khỏi ngăn tủ đưa
cho cô, “Anh thấy cái này, chịu khó chút nhé.”
Hàm Nhất thấy bộ này cùng bộ với bộ đồ ngủ gợi cảm cả nam kia, nhưng chỉ có phần trên, “Quần đâu?”
“Không tìm thấy, phần trên cũng dài mà không sao đâu, em ra đây tự tìm đi.” Bạch Dương có chủ ý trong lòng.
Hàm Nhất mặc bộ đồ ngủ đó, đồ chỉ đến phần đùi, cảm thấy bản thân cũng gợi cảm quá, Hàm Nhất biết là Bạch Dương cố ý.
Hàm Nhất quấn khăn tắm xuống phía dưới, mới về phòng ngủ, Bạch Dương vốn
đang hưng phấn chờ đợi cô vợ mặc đồ ngủ gợi cảm xinh đẹp bước ra trước
mặt mình, tưởng tượng thật đẹp, hiện thực tàn nhẫn, vợ qua xấu hổ, quấn
mình như một cái bánh chưng xuất hiện trước mắt, khiến Bạch Dương thất
vọng hồi lâu.
Hàm Nhất lật đống đồ ngủ
trong tủ của mình, không thấy bộ nào, đột nhiên ý thức được có người
đang bày trò, quay đầu nhìn kẻ đáng nghi, “Thẳng thắn được khoan hồng,
phản kháng tội nặng thêm, quần áo đâu?”
“Không biết.” Bạch Dương cứng đầu không nhận, việc anh đã bỏ hết đồ ngủ của Hàm Nhất vào hành lý của cô đâu.
Hàm Nhất tức đến nỗi muốn đánh đại gia Bạch Dương đang nằm trên sofa một
trận, kết quả vừa giơ tay, khăn tắm liển rơi xuống, Bạch Dương nhìn
thẳng, tóc vợ mình còn ẩm ướt làm ướt chiếc áo ngủ, bây giờ mới đúng là
mê/ hoặc/ ướt/ người. Bạch Dương nào còn bình thản được nữa, vẻ mặt của
dã thú lập tức lộ ra, chẳng thèm quan tâm tới vết thương trên tay, bổ
nhào về phía Hàm Nhất, không cho đối phương có cơ hội phản kháng nào mấy lời muốn nói bị nuốt hết vào trong bụng.
Bạch Dương ăn chay quá lâu rồi, dã tính quá mạnh, còn kịch liệt hơn so với
trước kia, Hàm Nhất không biết mình chăm người bệnh kiểu gì, mà chăm tới tận trên giường luôn, tuy rằng mình hình như được coi là một thú vui.
Bạch Dương vui vẻ quên đi hết thảy, cuối cùng đã trở về cuộc sống hạnh
phúc, cảm giác có thịt ăn tốt thật đó.
Bên Lý Gia Huy thì bận mải bôn ba khắp nơi, gọi đầu tư, hi vọng có thể kiếm thêm chút tiền, nhưng bởi vì chuyện của Lý Vy gây náo loạn nên chuyện
bên công ty bên Mỹ bị cư dân mạng và các phương tiện truyền thông đào
ra, không một công ty nào chịu nghe Lý Gia Huy nói, Lý Gia Huy bị mọi
người dùng nhiều cách chặn ngoài cửa, không có cơ hội xoay chuyển nào
cả.
Mẹ Lý Vy thấy con gái của mình điên
điên khùng khùng trong bệnh viện, cũng hơi đau lòng, con gái đang ngoan
hiền lại trở thành thế này, cuộc sống của người có tiền cũng như không
tồn tại, nhà đang yên ổn chợt biến thành không cò gi. Mẹ Lý giận chồng
nhưng chẳng có tác dụng gì, “Ông không thể nghĩ thêm cách nào khác sao?
Cũng không thể cứ để công ty phá sản thế chứ?”
“Nghĩ rồi, có tác dụng gì đâu, mọi người đều biết nhà mình đã xảy ra những
chuyện gì, còn không phải là chuyện do cô con gái bà dạy làm ra sao.” Lý Gia Huy cảm thấy mọi thứ đều là lỗi lầm của hai mẹ con.
Mẹ Lý nổi giận hét lên: “Cái này có thể trách tôi sao? Tôi biết chuyện bạn trai cũ của nó là một kẻ biến thái sao? Thích mấy thể loại SM thế sao?
Không phải ban đầu ông thấy thằng đó có tiền nên mới gả con gái qua sao, nếu không thì sao ra cơ sự này?”
Lý Gia
Huy cũng không ngờ một lúc nhất thời tham lam của mình, lại gọi tới một
tên ác ma, cơn ác mộng không thể tỉnh nổi, quấn chặt lấy cả nhà, con gái bây giờ lại biến thành thế này, “Được rồi được rồi, đừng kêu nữa, đợi
ông cụ đi rồi, còn có một khoản tiền nữa, dù có phá sản hì chúng ta cũng sẽ có chút đỉnh.”
Mẹ Lý nghe những lời
này xong thì cũng yên tâm hơn, lòng cầu mong ông cụ mau chết đi, bớ lãng phí tiền thuốc thang ở bệnh viện. Lý Gia Huy đột nhiên nhận được điện
thoại của bệnh viện, ông cụ Lý đang nguy kịch, Lý Gia Huy đột nhiên thấy ông trời nghe được lời cầu nguyện của mình, thế mà có thêm một tia hy
vọng kìa.
“Sao thế?” Mẹ Lý không hiểu nét mặt kỳ lạ của chồng mình.
“Ông cụ không ổn rồi, đúng là ông trời không tuyệt đường người mà.” Lý Gia
Huy không có chút đau lòng nào, mà cảm thấy mình đã được ông trời ngó
mắt tới, sắp có một cuộc sống mới rồi.