“Tra nam!” Ngô Tiệp tỉnh dậy mắng chửi. Ban đầu cô còn ôm chút hy
vọng, mong mọi thứ chỉ là giấc mơ. Nhưng nhìn cổ tay hiện một vết bớt
màu hồng, là bảo bảo sợ mẹ bé không tin nên lưu lại, lòng Ngô Tiệp dần
lạnh lẽo.
Vết bớt cổ tay phải giống y như cổ tay trái. Giờ phút này, Ngô Tiệp
chợt nhận ra mọi thứ đều là thật. Bảo bảo không mất vì mắc bệnh cấp
tính, mà chết thảm trong tay ba ruột của bé.
Mấy ngày gần đây Lý Phú Thành vô cùng kỳ lạ, sơ hở rất nhiều. Chỉ
trách cô quá ngu ngốc nhìn không ra, còn tưởng hắn bị áp lực công việc,
hỏi thăm bác sĩ tâm lý khắp nơi.
Nhổ vào!
Tìm bác sĩ tâm lý cái rắm, trực tiếp tống hắn vào bệnh viện tâm thần giật điện còn hơn!
Nhìn người bên gối ngủ không an ổn, nhíu chặt lông mày. Cảm giác đau
lòng của Ngô Tiệp biến mất, trong mắt phủ đầy thù hận. Cô thậm chí cầm
gối đầu lên, muốn nhân lúc Lý Phú Thành chưa tỉnh ngủ mà giết chết hắn,
báo thù cho con gái mình.
Sao hắn dám làm thế? Đó con gái của hắn mà!
Người chồng bên gối thường nói lời yêu thương bỗng trở nên xa lạ. Một đứa bé nhỏ xíu bọc tã lót cũng dám ra tay tàn nhẫn, còn là người sao?
Nói hắn cầm thú là sỉ nhục cầm thú.
Ngô Tiệp cảm thấy sương mù che mắt mình dần tản ra, cất giấu dưới lời hay ý đẹp là một con rết xấu xí, ghê tởm buồn nôn.
Cô bị tình hư ý giả làm mù mắt, còn tưởng mình gặp được chân ái cả đời.
Lại nhớ về lời bảo bảo nói trong mộng, Ngô Tiệp vừa hối hận vừa phẫn
nộ. Chờ đến khi cô phản ứng lại, gối đầu trên tay đã kề sát mặt Lý Phú
Thành.
Một chút nữa thôi, không quá vài phút, cô có thể thay bảo bảo báo thù.
Không, không thể để hắn chết dễ dàng vậy được.
Chết là hết, quá lời cho hắn.
Một kẻ sĩ diện như Lý Phú Thành, nghĩ bản thân tài giỏi thành đạt,
nhưng trong lòng mang nặng tư tưởng trọng nam khinh nữ. Hắn phải bị cảnh sát bắt trước mặt mọi người, thân bại danh liệt, bị cả thiên hạ chửi
bới sỉ nhục, đến khi chết vẫn không có con trai nối dõi tông đường,
thống khổ cả đời.
Là vợ của hắn, nếu Lý Phú Thành may mắn không bị phán tử hình, cô
nhất định sẽ chăm sóc hắn cẩn thận. Tuy bản thân không đủ năng lực,
nhưng nhà mẹ đẻ có vài quan hệ, đủ để chiếu cố phần đời còn lại của Lý
Phú Thành. Khiến hắn mỗi giây mỗi phút phải chịu cảnh tù ngục dày vò đầy đau khổ, sống không được chết không xong.
Còn bà mẹ chồng, sao hôm qua mình lại đỡ bà ngồi dưới đất dậy, sợ bà
bị cảm lạnh. Đến việc phanh thây bằm thịt bà ta còn dám làm, lạnh cái
chó má!
Người chồng từng ân ái chăm sóc lẫn nhau là hung thủ giết con, mà mẹ
chồng mình từng tôn kính hiếu thuận mười mấy năm là đồng lõa.
Cuộc sống của Ngô Tiệp như một vở hài kịch, cô hận mẹ con Lý Phú
Thành, càng hận bản thân vô dụng. Ngu ngốc tìm một đống rác lấy làm
chồng.
Tại sao sau khi sinh con cô không chú ý tới thái độ của chồng, kịp thời ly hôn?
Tại sao mình lại đi công tác, để bảo bảo trong hang hổ ổ sói?
Tại sao lại sinh ra bảo bảo, nhưng không biết bảo vệ đàng hoàng?
Nếu không nhờ Cố đại sư, bảo bảo sẽ mãi là quỷ chết đói. Trong nhà có sẵn sữa bột, nhưng Lý Phú Thành mặc kệ con nhỏ đói bụng vài ngày, cuối
cùng dìm chết bé. Tưởng tượng đến cảnh này, tim Ngô Tiệp đau như cắt.
Có lẽ do quá hối hận, oán hận qua đi, cô ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Làm mẹ khiến người ta trở nên mạnh mẽ.
Bảo bảo còn đang đợi, Ngô Tiệp không rảnh lo những cảm xúc vô dụng.
Lười lãng phí thời gian với tra nam, cô ngồi dậy mặc quần áo đàng hoàng, tính cầm túi xách ra cửa thì dừng lại quay về giường, lục ví Lý Phú
Thành rút sạch thẻ ngân hàng và tiền mặt.
Bảo bảo ở chỗ đại sư không biết tốn bao nhiêu tiền, giờ không kịp về
nhà tìm sổ tiết kiệm, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Nghĩ vậy,
Ngô Tiệp qua phòng mẹ chồng, móc hết tiền bà cất trong khăn tay. Thậm
chí cô còn dùng điện thoại Lý Phú Thành chuyển tiền, rồi thay mật khẩu
tài khoản mới.
Đặt điện thoại về chỗ cũ, Ngô Tiệp vẫn thấy chưa đủ. Di động của Lý
Phú Thành rất quan trọng, lưu nhiều số điện thoại khách hàng và thông
tin cơ mật của công ty. Để Lý Phú Thành có thêm rắc rối, cô lại cầm điện thoại, dứt khoát bẻ gãy ném vào bồn cầu, nhấn xả nước cho trôi đi mất.
Thuận tay làm việc tương tự với điện thoại mẹ chồng.
Không còn tiền và dụng cụ liên lạc, để xem hai mẹ con về nhà kiểu gì, không liên quan đến cô.
Coi như để kẻ ác ứng trước chút trừng phạt.
Ngô Tiệp chẳng thèm áy náy, cầm tiền đến thẳng Bếp Lửa Cố Gia. Đây là nơi cô và bảo bảo hẹn gặp mặt nhau.
Trước đó cô cho rằng người cứu bảo bảo là một đạo trưởng lớn tuổi,
râu dài tóc bạc trắng, tiên phong đạo cốt. Đối với việc bảo bảo một câu
anh hai câu anh, Ngô Tiệp không để trong lòng. Bảo bảo còn nhỏ, nhận sai người là chuyện bình thường.
Chờ đến lúc thật sự gặp mặt, Ngô Tiệp xấu hổ phát hiện, là cô suy
nghĩ thiển cận, coi thường người khác. Trẻ tuổi không đại biểu thực lực
cao thấp.
“Đại sư, ngài có thể giúp tôi gặp bảo bảo?” Vừa ngồi xuống, Ngô Tiệp đã gấp gáp thỉnh cầu.
“Có thể.” Cố Trường Sinh đã sớm nghĩ đến việc này, sáng sớm trước đi
đã tẩm bổ âm khí cho tiểu quỷ. Một lượng lớn âm khí đủ để Đóa Đóa tích
năng lượng hiện hình.
Nhìn bảo bảo thân hình nho nhỏ xuất hiện trong lòng, Ngô Tiệp lặng lẽ rơi nước mắt.
“Mẹ ơi đừng khóc.” Đóa Đóa ngoan ngoãn giơ tay lau nước mắt giúp mẹ bé, nhưng cánh tay quá ngắn, bé với mãi không tới.
Nhìn động tác của bảo bảo, Ngô Tiệp vội vàng cúi đầu phối hợp: “Được, mẹ không khóc nữa.”
Cuối cùng cũng lau được nước mắt trên mặt mẹ, Đóa Đóa vui vẻ tươi cười.
Ngẩn ngơ một hồi, Ngô Tiệp ôm đứa con mình từng đánh mất, nhìn Cố
Trường Sinh: “Đại sư ngài xem Đóa Đóa bây giờ, có thể cứu được không, có thể sống lại không?
“Nếu linh hồn mới rời thân thể, thân thể còn nguyên vẹn, dương thọ
chưa hao hết, nhanh chóng đưa hồn phách về là sống lại. Nhưng xác Đóa
Đóa đã bị hủy hoại, hơn nữa đã chết khá lâu, có thể nói không còn khả
năng cứu sống.” Trừ khi mượn xác hoàn hồn. Nhưng việc này tổn hại âm đức thuật pháp, trời đất không tha. Cố Trường Sinh không thể nói ra, tránh
Ngô Tiệp nuôi hy vọng.
Nghe Cố Trường Sinh giải thích, gương mặt Ngô Tiệp ảm đạm. Thật ra cô cũng đoán được kết quả, chẳng qua không cam lòng, ôm chút hy vọng nhỏ
nhoi. Ngô Tiệp đành lấy lại tinh thần: “Tôi có thể mang bảo bảo bên
người không, tôi từng nghe kể về phương pháp dưỡng tiểu quỷ.”
“Tình huống của Đóa Đóa tốt nhất nên chuyển thế đầu hai. Luân hồi
giúp tẩy rửa oán khí trên người cô bé. Hơn nữa vì cả đời không hại
người, lại uổng mạng chết yểu, kiếp sau sẽ được bồi thường một cuộc sống hạnh phúc. Nếu cố tình lưu lại nhân gian, dễ bị tà đạo bắt về sai
khiến, không cẩn thận tranh chấp sẽ bị hồn phi phách tán. Thật sự mất
nhiều hơn được.”
Nuôi dưỡng tiểu quỷ chắc chắn tổn hại bản thân. Vì con gái, Ngô Tiệp
nguyện ý trả giá. Nhưng nghe sẽ có ảnh hưởng đến bảo bảo, cô thay đổi
suy nghĩ, kiên quyết muốn đưa bảo bảo đi đầu thai dù bé khóc lóc làm
nũng đòi ở lại.
“Đóa Đóa ngoan, nghe lời mẹ.” Ngô Tiệp kìm nén khổ sở, ôn nhu nói
nhỏ: “Nếu Đóa Đóa ngoan ngoãn đi đầu thai, biết đâu lại trở về làm con
của mẹ.”
“Nếu chị Ngô làm từ thiện nhiều lần, cũng không phải không có khả
năng.” Cố Trường Sinh cẩn thận nhìn tướng mạo Ngô Tiệp. Tuy cô không
trang điểm, nhưng tóc mái che bớt, kết quả cậu nhìn ra hơi mơ hồ. Cố
Trường Sinh hỏi: “Chị Ngô thường hay ăn gì?”
“Món tôi thích nhất là canh miến tiết vịt và ăn lẩu.” Tuy không hiểu
tại sao đại sư lại hỏi cái này, Ngô Tiệp vẫn thành thật trả lời.
Canh miến tiết vịt. Cố Trường Sinh nhíu mày: “Vậy hạt khô thì sao? Chị có hay ăn đậu phộng?”
“Thật ra tôi không thích ăn vặt, nhưng đại sư hỏi xong tôi lại hơi
thèm, muốn ăn đậu phộng ngâm muối.” Tự dưng muốn ăn đậu phộng, Ngô Tiệp
có chút kinh ngạc. Nhưng trước kia mang thai khẩu vị thay đổi liên tục
nên cô không để ý lắm. Đợi lát nữa chờ đại sư rời đi cô sẽ mua một đĩa
đậu phộng ngâm muối ăn đỡ thèm.
Nghe vậy, Cố Trường Sinh thở dài nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, duyên
phận của chị và Đóa Đóa chưa hết.” Hạt lựu, hạt sen, đậu phộng, đều có
ngụ ý sinh con. Trọng ba món này, mệnh cách Ngô Tiệp cùng đậu phộng
tương đối hợp.
Bình thường Ngô Tiệp cũng không thích ăn đậu phộng, vừa nãy bỗng muốn ăn đậu phộng nghĩa là duyên phận mẹ con của cô và Đóa Đóa chưa kết
thúc.
Đậu phộng ngâm muối, nước muối và nước ối, ám chỉ rất rõ ràng.
“Mạng của chị còn một nữ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này Đóa Đóa đầu thai sẽ quay về làm con chị.”
“Thật sao?” Hạnh phúc bất ngờ ập đến. Thật ra cô đã hết hy vọng, chỉ
mong Đóa Đóa đi đầu thai, tránh ở lại dương thế nhận thương tổn. Không
ngờ đại sư lại cho cô tin mừng: “Bảo bảo con nghe chưa? Ngoan ngoãn đầu
thai nhé, mẹ chờ con trở về đoàn tụ.” Ngô Tiệp hưng phấn hôn má Đóa Đóa
liên tục.
Lần này, cô nhất định sẽ bảo vệ con gái mình thật tốt.
“Cảm ơn đại sư, cảm ơn đại sư.” Ngô Tiệp kích động đến mức không biết nói gì, chỉ biết lặp lại lời cảm ơn. Sau một lúc, chợt nhớ đến điều gì, cô mở túi xách ra, đổ hết mọi thứ lên bàn.
Thẻ ngân hàng, chi phiếu, tiền mặt rơi đầy trên bàn, vài món đồ trang điểm lẫn vào trong. Một cây son môi lăn xuống đất, là phiên bản giới
hạn mà Ngô Tiệp thích nhất. Bình thường Ngô Tiệp luôn giữ đồ trang điểm
cẩn thận, nhưng lúc này cô không bận tâm, chăm chú đưa thẻ ngân hàng và
toàn bộ tiền mặt cho Cố Trường Sinh.
“Đại sư ngài giúp chúng tôi nhiều như vậy. Số tiền này ngài tạm cầm
trước, nếu không đủ tôi ra ngân hàng lấy thêm.” Tuy đại sư là người tốt, cũng không nên để đại sư làm không công. Ngô Tiệp thấy Cố Trường Sinh
muốn từ chối, vội vàng nói: “Đại sư ngài cứ nhận lấy, tuy tôi không
hiểu, nhưng xem TV biết việc siêu độ báo mộng gì đó đều cần trả phí.”
Hơn nữa giá cả cực kỳ cao.
“Huống hồ số tiền này tôi giữ cũng vô dụng, không thể mang về, là đồ
của mấy kẻ kia.” Ngô Tiệp năn nỉ. Số tiền này đều được xem là tài sản
chung của hai vợ chồng. Ngoài ra, cô cũng có tư tâm, người ta nói ăn ké
chột dạ, của cho là của nợ. Đại sư làm việc, không có thù lao cũng có
công lao. Tuy biết Cố đại sư không phải loại người tham tài, nhưng trả
tiền sòng phẳng cô mới an tâm.
Điều cô cần nhất bây giờ là sự an lòng.
“Sao lại vô dụng? Chị tạm thời mang về, rồi đem đi làm từ thiện, tích lũy công đức. Công đức càng nhiều, việc đầu thai của Đóa Đóa càng bớt
khó khăn.” Tiền tài động lòng người, Cố Trường Sinh cực kỳ cảm động từ
chối. Trước đó cậu nhận một trăm vạn của Phương Bác Diễn đã bao gồm phí
siêu độ. Làm người phải có đạo đức nghề nghiệp, sao có thể đầu cơ trục
lợi.
Tổ sư gia mà biết sẽ nhập mộng đánh chết cậu.
“Vậy coi như phí tạm trú, phí ăn uống.” Ngô Tiệp nhớ đêm qua Đóa Đóa
báo mộng lỡ miệng tiết lộ: “Bảo bảo ở nhà ngài, ăn không ít thứ tốt mới
đủ năng lực báo mộng cho tôi. Dù sao ngài cũng nên nhận.” Cô chịu khó
làm việc, chút tiền tiết kiệm vẫn còn.
Cô Trường Sinh chịu thua, đành phải rút từ đống tiền mặt một sấp,
khoản hai ngàn tệ: “Vậy đủ rồi.” Đồ ăn của Đóa Đóa mỗi món chia một ít
và vài loại trái cây, không tốn bao nhiêu. Điểm đặc biệt duy nhất là
từng thắp nhang cúng Tổ sư gia.
Hai ngàn tệ, trừ chi phí hôm qua thuê khách sạn, tiền dư đủ để mua thức ăn.
Tác giả có lời muốn nói: Ngô Tiệp: Đại sư quả là Đại sư, đạo đức nghề nghiệp thật tốt.
Cố Trường Sinh nhận một trăm vạn thù lao từ trước, cười tủm tỉm gật đầu.