“Một vòng nhị dắt tam dẫn hồn, bốn viết năm chú sáu trát người, đem
mệnh bị mất Diêm Vương điện, thần tiên kêu gọi hồn không hồn.”
Căn phòng lúc sáng lúc tối, một lão nhân mặc đạo bào màu xanh đang
nhìn chai nước khoáng và hình nhân trước mặt, vừa châm kim lên hình nhân vừa lẩm bẩm.
“Sao không có phản ứng?” Niệm nửa ngày không hiệu quả, lão đạo sĩ
nhíu mày, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cần bát tự ngày sinh tháng đẻ mới được?”
Nhưng trong sách cổ có ghi, thân thể tóc da, bất cứ thứ gì trên người
đều có thể. Hay nước bọt dính trên chai nước chưa đủ, cần thêm tóc hoặc
móng tay?
“Viện cớ cái gì, rốt cuộc bao giờ mới xong? Không được thì nói sớm,
để tôi tìm người khác.” Một người trung niên toàn thân mặc hàng hiệu
đứng gần đó, khinh thường liếc lão đạo sĩ, cười nhạo: “Lão già vô dụng!”
Đại sư cái quái gì, làm ba bốn lần người ta còn không chết. Đúng là
có vào bệnh viện vài lần đấy, nhưng vẫn chưa chịu chết. Chả có ích lợi
gì!
Người Long gia không tìm được bát tự, lại không dám lục thùng rác
trong tiểu khu, sợ bị camera quay chụp, đến lúc bị điều tra thì tiêu,
đành phải lấy chai nước khoáng dùng tạm. Lão đạo sĩ bắt đầu khó chịu, có việc cần nhờ còn dám vênh váo tự đắc. Hắn đang định phát tác thì nghe
một giọng nói già nua vang lên: “Đủ rồi, phải biết cung kính với đại sư. Tiểu Diệp đi ra ngoài trông trẻ, cẩn thận đứa bé đến giờ đói bụng, kêu
bảo mẫu pha sữa cho nó uống. Đừng đứng ở đây chọc đại sư phiền lòng.”
“Dạ, để con ra ngoài xem.” Người trung niên tính tình không tốt nhưng rất nghe lời ông, thuận theo mà rời khỏi phòng.
Đứa bé.
Nhắc đến chuyện này, lão đạo sĩ đành dịu lại.
Hồi trẻ hắn từng làm nhiều chuyện xấu, thế nên hiện tại mới 40 mà
trông như sáu bảy chục tuổi. Trước đây hắn chẳng thèm để ý, nhân sinh
đắc ý cần hưởng thụ, thích sống thoải mái tùy ý, thanh quy giới luật giữ mình nghiêm khắc gì đó mặc kệ. Hơn nữa, tiền hắn kiếm được đủ để tiêu
xài cả đời, giảm thọ một hai năm chả sao.
Với lại gần đây nghề đạo sĩ khá phổ tiếng. Già đi vài tuổi khiến hắn
càng có vẻ tiên phong đạo cốt, thu thập càng nhiều. Cũng nhờ vẻ ngoài
này mà hắn thành công giả dạng cao nhân đắc đạo, tránh bị đợt nhà nước
dọn dẹp bắt lại.
Hắn làm chuyện ác quá nhiều, chỉ sống được thêm mấy năm, mà con trai
nhỏ chỉ mới sinh được mấy tháng, căn bản hắn không có biện pháp bảo vệ
con mình đến lớn. Mà dù tuổi thọ có dài hơn hắn cũng không muốn con trai theo mình trốn đông trốn tây sống qua ngày, thà đưa Long gia nuôi còn
hơn.
Nghĩ về lời đảm bảo Long gia sẽ cho con hắn đãi ngộ ngang con ruột,
lớn lên trong giàu sang nhung lụa. Lão đạo sĩ dằn lòng, im lặng không
nói. Vì tương lai con trai, dưới cái nhìn chăm chú của lão gia tử, không cần nhắc hắn chủ động làm phép thêm lần nữa.
Lão đạo sĩ cắm thêm kim châm lên hình nhân, chưa kịp niệm chú xong đã phun một ngụm máu.
“Sao lại như vậy?” Lão đạo sĩ che ngực đau đớn, hoảng sợ phát hiện tu vi bản thân liên tục giảm nhiều tầng, rất nhanh đã tụt xuống đáy.
Phản phệ.
“Là phản phệ, bên đối phương có cao nhân!” Lần đầu không phản ứng là
do cao nhân chặn công kích của hắn, lần thứ hai công kích chắc chắn đã
chọc giận đối phương.
Lặng yên không tiếng động ngăn chặn công kích, thế mà mình còn tưởng
niệm chú thất bại, không ngờ là cao nhân làm, thực lực có thể cao đến
mức nào. Trong lòng lão đạo sĩ nhịn không được bắt đầu hối hận.
Tìm ai chăm sóc con mình chẳng được, sao lại luẩn quẩn cùng Long gia hợp tác. Này thì hay rồi, đâm đầu vào vách đá.
Lúc đó vì muốn biểu hiện thành ý, hắn đã đưa con trai cho người ta.
Giờ ném chuột sợ vỡ đồ, muốn chạy cũng không dám. Lão đạo sĩ âm thầm thở dài, cũng không dám làm căng: “Khả năng của tôi kém cỏi, không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài đã giao.”
Long lão gia tử ngồi trong chỗ tối, sắc mặt trầm xuống: “Đại sư trước đây chưa từng nói vậy.”
“Làm người phải biết giữ lời hứa, đại sự nói xem có phải hay không?”
Long lão gia tử nhìn về phía cửa phòng hé mở, ngầm ám chỉ: “Không biết
tiểu Diệp ra ngoài lâu vậy, đã kêu bảo mẫu cho đứa bé ăn xong chưa. Đứa
nhỏ này không chịu nhìn trước ngó sau, đi ra ngoài cũng không biết quay
về báo một tiếng, để chúng ta lo lắng chờ đợi.”
Bị uy hiếp trắng trợn, lão đạo sĩ không dám nói thêm, nhịn đau đáp:
“Tôi còn một bí pháp áp đáy hòm, nhưng cách sử dụng đặc biệt nghiêm
ngặt, cần trạng thái của tôi đạt đến mức tốt nhất. Hiện tôi đang bị
thương nặng, phải tĩnh dưỡng vài ngày mới được.”
Long lão gia tử chống quải trượng ngồi trên ghế, yên lặng nhìn lão
đạo sĩ một lúc mới nói: “Vậy đạo trưởng nên nghỉ ngơi cho tốt, nhanh
chóng khôi phục. Khi nào đạo trưởng xong việc, Long gia mới thực hiện
giao ước.”
Sau khi Kha Uyển đưa Táo Vương gia về nhà, theo lời Cố Trường Sinh
đặt tượng ở phòng bếp. Mỗi ngày vào buổi sáng và tối đều thắp nhang, đồ
cúng cũng chăm chỉ thay đổi.
Hôm nay lúc cô đang nấu cơm, bỗng thấy tượng thần lóe kim quang. Lần
đầu gặp hiện tượng lạ, cô còn tưởng do ánh sáng chiếu qua cửa sổ làm lóa mắt. Không ngờ một lúc sau, tượng thần lại sáng thêm lần nữa, càng nhìn càng sáng, tuyệt đối không nhầm.
Kha Uyển không dám bỏ qua, vội vàng gọi điện báo Cố Trường Sinh: “Đại sư, có phải tôi đặt tượng thần sai vị trí, nấu cơm nhiều khói dầu quá
nên ngài ấy khó chịu?”
…Táo quân là thần minh quản phòng bếp, sao có thể chán ghét mùi khói bếp.
Cố Trường Sinh vừa nghe đã biết chuyện gì, vội an ủi cô: “Chắc có
người tính kế làm phép lên người nhà chị, kim quang lóe sáng nghĩa là
Táo Vương gia đã chắn tai ương một lần. Là ngài nhắc nhở gia đình chị
phải cẩn thận.”
“Lỡ tôi không ở trong phòng bếp, không phát hiện thì làm sao bây giờ? Hoặc có thấy dấu hiệu cũng không hiểu?” Kha Uyển vô cùng lo lắng. Nãy
cô còn cảm thấy kim quang lóe đến chói mắt, giờ lại ngại không đủ sáng.
“Không sao, bỏ lỡ hoặc không hiểu đều không phải vấn đề lớn. Nếu hôm
nay chị không gọi điện thoại cho tôi, buổi tối Táo Vương gia cũng sẽ báo mộng.” Cố Trường Sinh chỉ điểm: “Hôm nay chị nhớ cúng Táo quân thêm
nhiều món nhé.”
Không được để Tổ sư gia làm không công!
Kha Uyển bên đây liên tục gật đầu: “Được, tất nhiên rồi, tôi lập tức đi mua.”
Cúp điện thoại, Kha Uyển cực kỳ thành kính thắp nhang Táo Vương gia, sau đó cầm ví tiền xuống lầu mua đồ cúng.
Cố Trường Sinh tắt điện thoại, tiếp tục xào thức ăn đang làm dở.
Chưa nấu xong hai món, vài miếng thức ăn trên bàn đã không cánh mà bay!
Du Tri Nhạc đang ăn vụng, bỗng giật mình trợn mắt: “Anh Cố xào đồ ăn bị khét! Sao đồ ăn có thể bị khét!”
Từ lúc bảy tuổi chưa từng nấu ăn bị khét Cố Trường Sinh đen mặt: “Hô to gọi nhỏ cái gì, ăn cũng không thể bịt miệng em!”
“Ăn có thể lấp kín miệng em, nhưng không thể che lấp đôi mắt này.” Du Tri Nhạc thò tay vào nồi bốc một miếng sườn nhét vào trong miệng, vừa
gặm vừa nói: “Từ lúc sáu tuổi anh đã bắt đầu cầm muôi nấu ăn, trừ hai
năm đầu mới học chưa thành thạo, kể cả khi bé tay nhỏ cầm không nổi nồi
lớn cũng chưa từng nấu hỏng món nào. Đây là lần đầu tiên em thấy đó, sao không giật mình? Em còn muốn chờ anh trai tan làm về sẽ kể, rồi gọi cho chú Cố để chú ấy dạy anh lại. Trình độ chuyên nghiệp của anh bị thụt
lùi rồi!”
Du Tri Nhạc lại thò tay lựa cánh gà, lại gần Cố Trường Sinh, thảo
mai: “Một món phật nhảy tường hoặc súp hầm cải trắng làm phí bịt miệng.
Anh Cố thấy đề nghị này thế nào?”
Phật nhảy tường và súp hầm cải trắng, cả hai món đều tốn nhiều thời
gian nấu nướng. Bên quán ăn có khách gọi Cố Trường Sinh còn lười, thường ném việc cho đầu bếp khác làm. Ở quán còn thế thì ở nhà miễn bàn, nghĩ
cũng không muốn nghĩ.
Lần trước lúc ăn tết từng được nếm thử, Du Tri Nhạc nhớ mãi không quên, bèn nhân cơ hội có một không hai để kiếm ăn.
Cố Trường Sinh giả bộ không nghe thấy, đổ đồ ăn bị khét vào thùng
rác, rửa chảo, tiếp tục xào món tiếp theo. Ai ngờ thức ăn còn chưa bỏ
vào, chảo đã bốc cháy.
“Vãi vãi vãi!” Du Tri Nhạc thấy lửa, suýt chút nữa nuốt chửng xương gà.
Vội gặm hết miếng cánh gà, Du Tri Nhạc chạy lại đỡ Cố Trường Sinh: “Anh Cố anh bị bệnh rồi hả?”
Một lần còn có thể là nhầm, hai lần tuyệt đối không phải ngoài ý muốn.
Du Tri Nhạc duỗi tay muốn sờ trán Cố Trường Sinh kiểm tra nhiệt độ:
“Hay phát sốt rồi? Sốt thì đừng nấu cơm nữa, chúng ta đi bệnh viện, khám xong em về nấu cho.”
“Thôi, cơm em nấu có thể ăn à?!” Cố Trường Sinh lấy khăn đắp lên
chảo, lại ngồi xổm rút củi đang cháy trong lò ra, bỏ hết vào thùng nước
bên cạnh: “Anh không bị bệnh, đem cái tay đầy dầu mỡ đi rửa sạch ngay.”
“Thật chứ?” Du Tri Nhạc vặn vòi nước rửa tay, vẻ mặt hoài nghi: “Anh
không được giấu bệnh đâu nha! Đừng để bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng, đến lúc đó lại chịu tội.” Hồi còn nhỏ Du Tri Nhạc từng bị đau bụng, nhịn
riết cuối cùng phát triển thành viêm ruột thừa. Sau khi mổ phải kiêng ăn quá trời, cực kỳ khổ.
Rửa sạch sẽ lau khô tay, Du Tri Nhạc vẫn không yên tâm sờ trán Cố Trường Sinh: “Nhiệt độ bình thường. Hôm nay anh bị sao vậy?”
“Còn có thể là chuyện gì, hôm nay Tổ sư gia chướng mắt anh.” Cố
Trường Sinh thở dài, thắp ba nén nhang cho Tổ sư gia: “Tổ sư gia, thằng
nhóc Du Tri Nhạc là ngài nhìn nó lớn lên, từ nhỏ đã biết hiếu thuận cúng đồ ăn vặt cho ngài. Xin ngài giúp đỡ, để đệ tử làm xong bữa cơm này rồi đi làm việc, miễn cho nó đói chết ở nhà.”
Du Tri Nhạc khi còn nhỏ đã theo cậu ăn trực, ăn đến mức khiến nhóc
kén ăn biến thành dạ dày vương khi ở nhà, dạ dày biến nhỏ lúc đi ăn bên
ngoài. Ra ngoài ăn uống không vô, mất công lại nhịn đói.
Đừng nhìn hai người cãi nhau ầm ĩ mà hiểu lầm, thật ra bọn họ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đều xem người còn lại là anh em chí cốt.
Tuy thằng em hờ suốt ngày nghĩ đến ăn, nhưng Cố Trường Sinh vẫn không đành lòng để nhóc đói bụng. Hơn nữa, cậu còn là một đầu bếp.
Làm gì có đầu bếp nào để người nhà đói bụng, người ngoài nghe được cười chết!
Thắp nhang bày trò trước mặt tượng thần, Cố Trường Sinh cầm điện
thoại gọi cho cảnh sát phụ trách vụ án đặc biệt của Lâu Hậu Đức: “Anh
Trần, đã bắt được người dùng tà thuật chưa? Nếu chưa có muốn người khác
hỗ trợ? Muốn à, anh thấy tôi thế nào? Được, buổi chiều tôi sẽ qua chỗ
anh.”
Nói chuyện điện thoại xong, Cố Trường Sinh lại nhóm lửa, xào rau. Lần này mọi sự thuận lợi.
“Khoan đã, Tổ sư gia muốn anh đi làm chuyện gì hả?” Đứng bên cạnh
nghe được toàn bộ đoạn hội thoại, Du Tri Nhạc đã biết lý do anh Cố nấu
ăn thất bại, tò mò hỏi.
Tác giả có lời muốn nói: Táo Vương gia: Ta bận rộn xử lý tà tu phạm
tội bên ngoài, thế mà ngươi dám ở nhà xào rau chuẩn bị ăn uống linh
đình? Sung sướng quá ha!