Mấy người bên cạnh đều đang xem trò náo nhiệt, thấy người phụ nữ kia đã
rời đi, nên tất nhiên không còn gì để xem, mọi người đều rối rít lắc đầu và tản ra.
Trần Hi Lam mím môi, đột nhiên trong lòng xuất hiện một ý tưởng. Cô ta gọi nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh qua.
Trần Hi Lam cố ý hạ thấp giọng, nhân viên phục vụ cũng thuận theo ý của cô
ta, cúi đầu lắng, nghe cô ta dặn dò: Trong túi xách của tôi có thuốc trị tiêu chảy. Đợi lát nữa, anh cho vào ly rượu của người phụ nữ kia cho
tôi, tôi…”
Nói tóm lại, chỉ cần để người phụ nữ kia uống thuốc là được rồi!
Hạ Đông Quân thật sự say nặng. Trần Hi Lam nhìn người phụ nữ kia đã uống
xong ly rượu, hài lòng bật cười, đỡ Hạ Đông Quân ra khỏi quán bar.
Từ trước đến giờ, Trần Hi Lam chưa bao giờ chịu thua thiệt trong những chuyện này.
Hạ Đông Quân mơ mơ màng màng, không biết mình đang ở nơi nào. Dù gì anh ta cũng là một người đàn ông cao to, cao hơn một mét tám. Trần Hi Lam vẫn
luôn đỡ anh ta, cô ta cũng rất mệt mỏi, chỉ có thể gọi xe taxi, dứt
khoát đưa anh ta về nhà mình.
Cô ta thật sự cảm thấy khó chịu
với Lê Mỹ Vân. Tối nay, cô ta đưa Hạ Đông Quân về nhà mình, để người phụ nữ kia đợi một cách vô ích, chọc giận cô ta một trận cho bỏ tức!
Hạ Đông Quân cũng ngoan ngoãn đi theo cô †a. Vừa vào cửa, anh ta lập tức nôn đầy ra sàn nhà.
Đã bao giờ Trần Hi Lam chăm sóc người say rượu đâu! Cô ta mặt ủ mày chau thay quần áo cho anh ta, vô cùng mệt mỏi.
Mấy cái ý tưởng kỳ kỳ quái quái cũng bị bỏ quên hết rồi, ngay cả khi Hạ
Đông Quân đã trắng trẻo sạch sẽ, cô ta cũng lười quan tâm, chỉ mở điện
thoại di động ra, tra cứu cách nấu canh giải rượu.
Sau cô ta vất vả nấu xong canh giải rượu thì Hạ Đông Quân đã ngủ say như lợn chết,
Trần Hi Lam không biết phải làm như thế nào nên cô ta chỉ còn cách lắc
mạnh anh ấy, nhưng anh ấy vẫn nắm im, Trần Hi Lam tức giận muốn cào vào
mặt anh ấy một phát.
Cô ta chưa bao giờ chăm sóc cho một người
đàn ông khác từ khi cô ta lớn lên, người đầu tiên chính là anh ấy vậy mà anh ấy còn không cảm ơn cô ta.
Chính bản thân Trần Hi Lam cũng
không biết được tại sao cô lại thích Hạ Đông Quân, cô ta là một cô gái
không xấu, có rất nhiều người theo đuổi cô ta, nhưng cô ta lại không
thích những người đàn ông đó.
Chẳng lẽ đây thật sự là một người đánh và một người thích bị đánh à.
Trần Hi Lam từ từ cúi đầu xuống, cô ta nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Hạ
Đông Quân thì cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, lúc ngủ trông anh ấy cũng
quyến rũ hơn, không giống như lúc tỉnh, anh ấy luôn ngữ khoảng cachs với cô ta làm cho cô ta không có cơ hội nào đến gần anh ấy cả.
Cô
ta sợ bây giờ đột nhân Hạ Đông Quân sẽ tỉnh dậy và đẩy cô ta ra, hoặc là sau này anh ấy sẽ không quan tâm để ý đến cô ta nữa, hiếm khi trong
lòng cô ta lại khó chịu như này.
“Không muốn, em không cần đi, Nhược Vũ, em đừng bỏ anh.
Đột nhiên trong lúc Trần Hi Lam muốn hôn xuống thì trong miệng Hja Đông
Quân lại nói ra mấy câu nói mớ làm cho Tràn Hi Lam không còn ham muốn
hôn xuống đôi môi này nữa, cô ta lạnh lùng nhìn Hja Đông Quân, trong
lòng cô ta rất oan ức.
Đến tận bây giờ anh ấy vẫn không quên
được Lê Nhược Vũ, dựa vào cái gì chứ, cô ta có điểm nào không tốt, Lê Mỹ Vân có thể trở thành người vợ trên pháp luật của anh ấy mà cô ta chỉ có nhìn theo bóng lưng của Hạ Huy Thần.
Bây giờ trong lòng Trần Hi Lam dần dần cảm thấy tủi thân, cô ta thật lòng thích anh ấy nhưng anh
ấy không thèm nhìn cô ta một cái, cho dù trong tình yêu không có sự công bằng nhưng anh ấy không thể thờ ở với cô ta như vậy.