Cô trợn to hai mắt, thế nhưng anh lại
chậm rãi buông tay ra, dáng vẻ như muốn cho cô quyền lựa chọn: “Là đi
hay ở, tùy em lựa chọn. Em không thích thì anh cũng không ép buộc em”
Người đàn ông vén chăn xuống giường, để lại một bóng lưng lạnh lẽo.
Nhìn vào những vết hôn dày đặc trên cơ thể, ánh mắt Lê Nhược Vũ vô
cùng trong suốt: “Tôi sẽ không ở lại đâu, nếu như anh không đồng ý thì
sẽ tìm cách khác đưa Hạ Ly đi. Chúng ta đã ly hôn rồi, Hạ Ly là do tôi
nuôi lớn, cho dù chuyện này mang ra tòa thì cũng chưa chắc ai thẳng ai
thua đâu”
“Em muốn đấu với anh ở thành phố Hà Nội này sao” Anh híp mắt: “Tự tin của em lấy ở đâu ra vậy”
“Tôi còn có Trần Hi Tuấn, tôi có tiền, vì thế nhất định sẽ có cách.” Cô siết chặt tấm chăn, vẻ mặt vô cùng trấn định.
Lâm Minh tức giận đến mức bật cười, anh nằm lấy cổ tay cô, lôi cô từ
trong chăn ra. Chiếc chăn tơ tằm mềm mại trượt xuống người cô, những vết hôn tươi đẹp lộ ra trong không khí, Anh cắn răng nghiến lợi nói: “Em
tin tưởng cái tên nhóc thối Trần Tuấn Hi kia như vậy sao? Em thích cậu
ta như vậy sao?”
“Không phải Trần Hi Tuấn, mà là bởi vì anh”
Lê Nhược Vũ vô lực lắc đầu, giọng nói vẫn kiên định như cũ: “Cho dù
là ba năm trước hay thời điểm hiện tại, anh chưa bao giờ cho tôi sự tôn
nghiêm chân chính. Nếu không thì sao anh lại lừa tôi hết tất cả mọi
chuyện, xem tôi như đồ chơi mà nuôi dưỡng chứ? Trần Hi Tuấn đối xử với
tôi như thế nào, còn anh đối xử với tôi như thế nào? Lâm Minh, anh đã
quên mất một chuyện, tình yêu chân chính không phải là chiếm làm của
riêng mà phải là cùng nhau trưởng thành”
“Đạo lý này là Trần Hi Tuấn nói cho tôi biết!
Tôi rất mệt mỏi, tôi chỉ muốn một cuộc sống bình ĩnh và ấm áp mà
thôi, không muốn dùng tình yêu để khiến bản thân chịu tổn thương nữa”
Ánh mắt cô vô cũng bình tĩnh, thế nhưng hốc mắt lại có chút đau xót:
“Tại sao anh không thể bỏ qua cho tôi chứ? Lâm Minh, tôi chỉ cần Hạ Ly
mà thôi, anh có Hòa Phong, có Chí Linh, có Lâm Niệm Sơ nữa… Anh đừng mãi dây dưa với tôi như thế”
Dáng vẻ mềm yếu của cô khiến lòng anh xúc động, thái độ Lâm Minh
không khỏi mềm mỏng xuống: “Lâm Niệm Sơ không phải con trai anh”
“Thăng bé không phải con anh! Ban đầu anh luôn che chở cho thẳng bé,
không đuổi cùng giết tận, thậm chí cũng không nói chân tướng cho em biết không phải là bởi vì thẳng bé là con trai anh”
Lâm Minh nửa quỳ trước mặt cô, đối mắt với cô, giọng nói trầm thấp
nhẹ nhàng vang lên “Niệm Sơ là em trai của anh, cha anh dùng danh nghĩa
của anh để nhận nuôi đứa bé này… Bọn họ đã lớn tuổi rồi, anh cho rằng
nhận đứa bé này thì không sao, nhưng lại không ngờ sau đó sẽ phát sinh
nhiều chuyện như vậy”
Sống lưng cô cứng đờ lại, thật lâu cũng không nói lời nào.
Mãi đến khi anh ngồi xuống mép giường, cúi đầu muốn hôn cô thì cô mới lấy lại tính thần.
Cô quay mặt sang chỗ khác, đưa tay cản trở đôi môi anh Không hề có
kích động và lúng túng như trong tưởng tượng, cô chỉ hơi run sợ trong
chốc lát, sau đó đã khôi phục lại bình tĩnh rồi nhàn nhạt hỏi ngược lại
một câu: “Vậy sao?”
Khi Lâm Minh nói những lời này, cô không hề cảm thấy bản thân mình
sai. Bởi vì cô cũng là người, chuyện này đã chạm đến suy nghĩ mấu chốt
trong lòng cô rồi, cô có thể xử lý theo cảm tính nhưng cô càng muốn mình lý trí hơn.
Ban đầu xảy ra nhiều chuyện như vậy, không thể nào vì hai ba câu giải thích ngắn gọn mà xóa bỏ hết tất cả mọi chuyện được.
Nếu như Lâm Niệm Sơ là con của mẹ Hoàng Ánh, vậy tác dụng của cô chỉ là một tấm bia đỡ đạn mà thôi.
Cô có thể tùy ý bị đẩy ra ngoài làm bia đỡ đạn cho người khác.