Ánh mắt của Lâm Minh và ánh mắt cô chạm vào nhau, trái tìm anh rung động: “Nhược Vũ.
Thật ra không có các con cũng chẳng hề gì, chỉ cần cô còn ở bên anh là được.
Lúc cô sinh non, thậm chí anh đã nghĩ nếu như thật sự không có cách
nào khác thì sẽ lấy máu của đứa trẻ để cứu người mẹ Nhưng anh không dám
nói, anh biết, nếu như nói ra chắc chắn cô không thể chấp nhận được,
trái lại sẽ càng xa cách anh hơn.
Lâm Minh cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn phớt nhẹ: “Hãy
tin anh, nhất định sẽ bảo vệ ba mẹ con em bình yên. Sau này, đừng nhäc
đến chuyện ly hôn nữa. Các con còn nhỏ như thế, xét cho cùng thì gia
đình đơn thân đối với chúng là không hoàn chỉnh. Em nỡ lòng nào đế các
con khó xử sao?”
“Em rất yêu các con.
“Anh biết, nhưng tình yêu thương của em không đại diện cho tất cả. Em cứ luôn nói anh yêu em nhưng lại trói buộc em. Nhưng đã bao giờ em nghĩ xem nếu như chúng ta ly hôn thì các con sẽ thế nào chưa? Tình yêu của
em không thể thay thế cho tình cảm người cha được. Đợi đến khi các con
lớn, người khác hỏi cha của các con đâu, các con sẽ bảo mình là những
đứa trẻ không có cha à… Các con sẽ bưồn đến thế nào em đã nghĩ đến chưa” Đôi môi của Lâm Minh đặt lên trán cô, lúc anh nói, hơi thở phả lên trên mặt cô.
“Anh biết, đối với em mà nói, anh là người ích ký. Dù có thế nào anh
cũng sẽ không buông tha cho em, em chịu nhiều oan ức thế anh cũng không
hiểu, nhưng em không thể trở thành người độc đoán chuyên quyền như anh
được, ly hôn rồi, người chịu thiệt thòi sẽ là con”
“Lâm Niệm Sơ..
“Vé máy bay sáng ngày mai, Lâm Niệm Sơ sẽ ra nước ngoài, sau này em
cũng sẽ không nhìn thấy nó nữa. Ít nhất, trước khi con chúng ta lớn lên, có đủ khả năng bảo vệ bản thân và thừa nhận mọi việc, nó sẽ không trở
lại nữa” Lâm Minh hôn trán cô, ánh mắt: “Chuyện của Lâm Niệm Sơ đã khiến em chịu nhiều oan ức rồi”
Lời của Lâm Minh vẫn luôn xoay quanh con, anh dùng con để giữ cô lại
Cô biết anh đang đang tỏ ra yếu thế, cô cũng luôn nhắc nhở bản thân,
không được mềm lòng, Nhưng cô cũng rất do dự, cô muốn rời đi là vì con.
Nhưng mà, lời của Lâm Minh lại khiến cô do dự.
Rời đi là suy nghĩ chủ quan nhất của cô, cô không muốn sống ở một nơi kiềm chế này, càng không muốn để con sống chung với trái bom Lâm Niệm
Sơ đáng sợ kia sống chung. Nhưng mà, khiến con mất đi một gia đình hoàn
chỉnh, đối với con mà nói thật sự tốt hơn sao?
Cô không biết câu trả lời.
“Nhược Vũ, sau ngày mai, em sẽ không nhìn thấy Lâm Niệm Sơ nữa, làm
như trước giờ mọi thứ chưa từng xảy ra, chúng ta trở về như ban đầu,
được không?” Anh nói Trong lòng Lê Nhược Vũ run rẩy, cô do dự, nhưng vẫn chưa quyết tâm được.
“Táo là tôi đưa cho Lâm Niệm Sơ” Cô muốn giải thích với anh, cô không muốn bị hiểu lz “Lâm Niệm Sơ không muốn, ném táo trên đất. Nó nói muốn
giết con của tôi, nhất thời tôi…”
“Nhược Vũ” Lâm Minh bịt miệng cô lại, ngăn cô tiếp tục nói: “Chuyện
sinh non, dù có là nguyên nhân gì đi nữa cũng không ai trách em. Anh,
thậm chí là mẹ, bà ấy cị giọng điệu như thế: “Anh vẫn không tin tưởng
em” Lê Nhược Vũ nói lấm bấm.
Lâm Minh vẫn luôn cảm thấy Lê Nhược Vũ là một người rất lương thiện,
bao dung, nhưng đối với Lâm Niệm Sơ, dường như cô có hơi vướng đau lòng
cho em mới nói với mắc quá đáng Lâm Niệm Sơ thực sự không đẩy cô, còn về lời đe dọa, cậu bé vắn còn là trẻ con, không nói cái gì, cũng không thể hiện điều gì Một người trưởng thành, bị một đứa con nít đe dọa đến té
ngã, thực sự khó mà tin được.
“Chuyện đã qua rồi, chúng ta không nhắc đến nữa được không?” Lâm Minh không muốn vì chuyện này mà tranh chấp với cô, anh muốn bỏ qua chuyện
này.
Nhưng Lê Nhược Vũ không bằng lòng: “Nếu con của tôi thực sự xảy ra chuyện thì sao..”