“Bố mẹ đứa trẻ đều đẹp như vậy, con của chúng ta sao lại xấu được? Lỡ mà xấu cũng không sao, con nhà chúng ta có thể dựa vào thực lực để
chiến thắng, không cần dựa vào khuôn mị Địa vị quyền thế của nhà họ Lâm, mặc dù nuôi ra một kẻ xấu xí, cũng sẽ có vô số người trước ngã xuống
sau tiến lên làm thân như thế.
Hai người cách một tầng cửa kính, nhìn đứa trẻ bên trong, tâm tình trở nên thong thả một chút.
Bỗng nhiên có một giọng nữ cất tiếng: “Ngài là tổng giám đốc Lâm của tập đoàn Lâm Thị nhỉ?”
Lâm Minh nhíu mày nhìn người phụ nữ kia một chút, cũng không quen biết.
Ánh mắt người phụ ñữ nóng bỏng mà chăm chú, bên trong tràn đầy yêu
thương và khao khát, trong lòng Lê Nhược Vũ vô cùng khó chịu; Cô kéo tay áo Lâm Minh: “Đây sẽ không phải người yêu cũ của anh chứ?”
Lâm Minh giơ hai tay lên cao đầu hàng: “Anh không quen cô ta.”
“Phụ nữ trước đây của anh quá nhiều, chắc không nhớ rõ phải không?”
“Chị là chị của Lê Nhã Tuyết nhỉ! Tôi cũng nhận ra chị!” Người phụ nữ rất vui mừng nói: “Tôi là bạn học.
của Lê Nhã Tuyết, Cố Thanh Mạn. Trước đây tôi thường nghe cậu ấy nói
tới chị. Chính là gần đây không biết tại sao cậu ấy đã lâu không đi học, vòng bạn bè cũng không có tình hình mới, không ngờ ở đây gặp được hai
người. Nhã Tuyết thế nào, lâu vậy cũng không đi học, có phải cậu ấy xảy
ra chuyện gì không?”
Hôm đó sau khi-không vui mà giải tán, Lê Nhược Vũ mãi không quay về
nhà họ Lê, chỉ là lắm lúc bỗng nhiên lại nhớ đến, Lê Nhược Vũ vẫn sẽ có
chút đau lòng.
Cho/dù/€6 gái hào, gặp phải /những/chuyện như thế ai cũng đều sẽ tuyệt vọng, hơn nữa Lê Nhã Tuyết lại còn là em gái ruột của cô.
Cũng không để ý đến việc Lê Nhã Tuyết đối xử với cô như thế nào, cô
vẫn cứ đau lòng cho cô ta, nếu như có cơ hội, cô vẫn nguyện ý làm gì đó
cho cô ta.
“Nhã Tuyết không sao, chỉ là dạo gần đây trong người không được khỏe, nên ở nhà nghỉ ngơi.”
“Trong người không được khỏe, cậu ấy bị bệnh gì?” Cố Thanh Mạn bất giác kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Cách hỏi chuyện này rất bất lịch sự, Lê Nhược Vũ hơi nghỉ hoặc, cô
nhướng mày lên: “Em ấy không sao, chẳng qua là ở nhà nghỉ dưỡng một thời gian thôi.”
Nhã Tuyết, nói không đi học là không cần đi học, những đứa trẻ ra đời đã nghèo khổ như tôi đây, không những phải đi học, còn phải sắp xếp
thời gian để đi ngưỡng mộ một cô chủ nhà giàu giống như làm thêm” Cố
Thanh Mạn tự mình trách móc số phận nói, lại còn làm ra một bộ mặt bi
thương nhìn Lâm Minh.
Nhưng mà Lâm Minh ngay cả một ánh mắt cũng không thèm đếm xỉa đến cô
ta, vẫn luôn nhìn Lê Nhược Vũ với ánh mắt tràn đầy tình cảm.
“Chúng ta đi thôi, kết quả kiểm tra chắc cũng sắp có rồi đó. Lê Nhược Vũ không thích cách nhìn của người phụ nữ này, như thèm muốn lôi kéo
Lâm Minh.
“Được thôi, chúng ta đi đi” Lâm Minh đưa tay nắm lấy tay của cô, để trong lòng bàn tay xoa xoa.
“Tổng giám đốc Lâm, chị Nhược Vũ, hai người đợi tôi với, có thể nào
để lại cách thức liên lạc hay không?” Cố Thanh Mạn nhanh chân đuổi theo
lên trước, cản đường đi của bọn họ lại.
Lê Nhược Vũ khế nhíu mày lại, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu hơn.
Người phụ nữ này cũng ra vẻ quen thuộc quá rồi đó.
Không đợi cô ấy trả lời, Lâm Minh đã dành trước mở miệng, anh ta đẩy
Lê Nhược Vũ ra sau lưng bảo vệ nói chuyện đối với Cố Thanh Mạn và Lê
Nhược Vũ giống như hai người: “Việc này không cần thiết đâu.”