Lê Hải Thiên nghe tin chạy đến, vừa đến ông ta đã giật mình khi nghe
thấy những lời Lâm Quấn nói: Ông ta vội vàng giải thích: “Quan tâm quá
sẽ bị loạn, bà ấy không có ác ý gì, Nhược Vũ tốt như thế nào, cả nhà
chúng tôi đều biết.”
“Có một số chuyện tôi thật sự không muốn nói đến lần thứ ba, năm đó
tôi vì Nhược Vũ nên không so đo, nhưng sau này chỉ cần người nhà họ Lê
các người còn gây chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Việc rút vốn
chỉ là một cái mệnh lệnh. Muốn hủy diệt nhà họ Lê, chỉ là một câu nói mà thôi.
“Những chuyện tôi đã hứa, nhất định tôi sẽ làm được” Lê Hải Thiên sờ
mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới hiểu rõ tâm tư của Lâm Minh.
Có lẽ khi anh nói chuyện mọi người không nghe ra bất cứ thái độ gì,
lúc làm việc cũng có thể là có mục đích riêng, nhưng ánh mắt sẽ không
nói dối.
Trong đôi mắt của Lâm Minh tràn đầy ý muốn bảo vệ và chiếm hữu đối
với Lê Nhược Vũ, anh thật sự thích Lê Nhược Vũ, cho nên anh sẵn sàng
thỏa hiệp với Lê Nhược Vũ, tạo ra một chiếc ô bảo vệ cô khỏi mọi điều
tồi tệ.
Xem ra sau này ông ta nhất định phải quản lý tốt cặp mẹ con chuyên
gây-chuyện kia, họ cũng không thể lôi kéo Lê Nhược Vũ được nữa, một khi
Lâm Minh mà tức giận thĩ nhà họ Lễ xác định xong đời.
Ý thức được những gì vừa xảy ra, lúc này Viên Vũ mới tỉnh táo lại
được một chút, bà ta khóc thảm thương: “Tôi chỉ không muốn Nhã Tuyết của tôi phải chịu thiệt thòi gì, tôi muốn tên đàn ông kia phải tuyệt tử
tuyệt tôn, phải trả giá đắt!”
Lê Nhược Vũ chưa từng thấy bộ mặt này của người mẹ dịu dàng của mình, cô bàng hoàng nhận ra rằng, tính cách mạnh mẽ của Nhã Tuyết là di
truyền từ mẹ.
Cửa vẫn chưa đóng.
Khi ống truyền của Lê Nhã Tuyết được cắm kim xong, y tá đứng lùi ra, tẩm nhìn của cô ta không bị che khuất nữa.
Vừa nhìn đã thấy Lâm Minh đang ôm Lê Nhược Vũ, nâng niu bảo vệ trong
lòng, Lê Nhã Tuyết nắm chặt tay, mũi kim tiêm vừa được cắm vào lại bị
lệch ra, máu lại chảy ngược theo đường ống truyền dịch vào trong bình.
“Đầu đến đông đủ rồi, tất cả đứng ở cửa phòng xem trò vui của tôi
đúng không?” Lúc này, ánh mắt mang theo sự căm hận của Lê Nhã Tuyết nhìn tất cả mọi người.
Tại sao cha mẹ lại không thể cho mình có chút không gian, cô ta không muốn nói, lại cứ bắt ép mình phải nói. Thậm chí còn gọi Lê Nhược Vũ đến làm mình nhục nhã, chỉ để khiến mình phải thừa nhận sự thật khó chấp
nhận là bị xử bởi người phụ nữ mạnh mẽ.
Loại người như này dựa vào cái gì làm ba mẹ mình, ép mình phải xé xác ruột thịt, đem góc khuất u ám tối tăm đến ẩm mốc từ sâu trong lòng ra
cho tất cả mọi người xem, bọn họ mới cam tâm sao!
Dựa vào cái gì mà ba lại mở đường cho Lê Nhược Vũ, khiến cô có thể dễ dàng mà được gả cho Lâm Minh, còn đến lượt mình thì lại rơi vào thảm
cảnh này, dựa vào cái gì?
Tất cả mọi người đều-yêu thích Lê Nhược Vũ, mọi người đều thấy Lê
Nhược Vũ sống như công chúa trong ánh sắng rực rỡ, bản tân mình lại bị
chà đạp xuống địa ngục làm kẻ xấu, cô ta không cam tâm, cô ta không cam
tâm.
“Nhã Tuyết, sao mẹ có thể xem trò vui của con được, mẹ chỉ là quan
tâm đến con.” Viên Vũ lau nước mắt, mí mắt đã bắt đầu đau nhói, khóc quá lâu, vừa chạm vào liền đau.
Lê Nhã Tuyết nhìn tất cả mọi người ở cửa, lại nở ra nụ cười lạnh
lùng, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt của Lê Nhược Vũ, trao đổi ánh mắt
với cô.