Dạ Cô Hàn bị hắn làm cho tức giận đễn nỗi thiếu chút nữa ngay tại chỗ
lâm vào trạng thái tẩu hỏa nhập ma, nghe công chúa nói vậy liền "xoát"
một tiếng biến mất trước mặt Quân Khương Lâm. Trong lòng lão âm thầm ra
quyết định: tiểu tử này mặc dù là có huyền khí quẩn quanh thân, thế
nhưng vũ lực lại kém cỏi, đã thế há mồm ra lại toàn những lời độc mồm
độc miệng, sau này nên ít tiếp xúc với hắn thì hơn. Vạn nhất nếu bị hắn
làm cho tức chết, vậy chẳng phải mình chính là người đầu tiên sáng tạo
nên một giai thoại: một thiên huyền cao thủ đường đường bị một tên vô
danh tiểu tốt làm cho tức đến chết sao!
Trong thời gian ngắn ngủi, không có động thủ qua một lần nào thế nhưng
huyết khí cũng liên tục bốc cao, khiến lão muốn hộc màu ra để xả nỗi uất hận này! Trải qua bao nhiêu chuyện trong mấy chục năm trong đời thế
nhưng chưa bao giờ lão gặp qua cảnh này. Cho dù có luyện công tẩu hỏa
nhập ma cũng không nghiêm trọng bằng lời nói của hắn.
"Lão tử nếu có tức chết cũng là gặp con quỷ nhà ngươi đó! Bất quá phải
cảm ơn các ngươi vì đã giải quyết hộ một chuyện phiền toái". Hắn hừ hừ
hai tiếng, mắt thấy Linh Mộng công chúa và Dạ Cô Hàn đã rời đi, Quân
Khương Lâm nhìn đoạn ngã tư đường đã trống trơn không một bóng người,
cười quỷ dị một tiếng, sau đó vịn tay lên bờ tường dùng sức, "xoát" một
tiếng đã nhảy lên đầu tường, nháy mắt biến mất không còn cái bóng.
Linh Mộng công chúa mãi cho đến khi lên kiệu, toàn thân vẫn còn run rẩy
như cũ, trước mắt biến thành một mảng màu đen, thở phì phò ra từng ngụm
từng ngụm khí một, chỉ cảm thấy tâm lý mình như có tảng đá ngàn cân đang đè nặng, ngực giống như muốn nổ tung ra vậy.
Thị nữ bên cạnh sợ đến nỗi thần hồn cũng rời khỏi thân thể, một nàng
khác vội vỗ lên ngực, lên lưng nàng cho thuận khí, hơn nửa ngày mới
khiến nàng bình tĩnh lại, cả người hư thoát vô lực, từ lúc bình sinh cho tới này bây giờ nàng mới gặp tình trạnh như vậy, trong lòng nàng có một loại ý nghĩ ác độc, muốn đem Quân Khương Lâm băm thây làm vạn mảnh mới
hả cơn tức giận này! "Trờ lại Độc Cô phủ." Linh Mộng công chúa phân phó.
Dạ Cô Hàn, Dạ đại cao thủ khuôn mặt bây giờ bỗng biến thành màu đen,
trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, giống như con tắc kè hoa không
ngừng biến sắc, điều tiếc nuối duy nhất là chỉ có thể biến thành ba màu
hồng, đen và trắng, nếu mà có thêm vài màu nữa ngày mai lập tức sẽ có
tin đồn người này là "biến kiểm đại tông sư" mất! Cơn tức giận trong
lòng lão cơ hồ có thể hủy diệt mọi thứ xung quanh, hai mắt trừng từng
nhìn về phía trước, tựa như là hai tòa núi lửa lúc nào cũng có thể phun
trào vậy.
Tám gã thị vệ Quân gia thấp thỏm nhìn lão, trong lòng vô cùng lo lắng.
Công chúa và người kia như thế nào ở cùng thiếu gia mà giờ lại không
thấy người đâu? Mà vừa rồi tại sao thiếu gia lại kêu thảm như vậy. Rốt
cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải mấy người này bắt nạt khiến thiếu
gia khóc chứ?
Mặc dù cảm giác được khí thế kinh nhân trên người Dạ Cô Hàn, cũng biết
lúc này không nên động đến lão để tránh khỏi rước họa vào thân. Thế
nhưng do dự một lúc, công việc bảo vệ chủ nhân vẫn đặt lên hàng đầu vì
vậy Vu Tráng lớn gan lên tiếng hỏi: "Vị cận vệ các hạ này có thể cho
biết thiếu gia nhà chúng ta..." Lời còn chưa dứt đã thây Dạ Cô Hàn, một
đôi mắt đỏ đậm, mái tóc dài hoa râm đều dựng thẳng lên, đâm thẳng lên
bầu trời, lão gầm lên giận giữ đầy bi tráng, khiến ông trời cũng phải
chấn động vài cái, mấy người đứng cạnh đều biến sắc, trái tim nhảy loạn, thiếu chút nữa đứng không vững ngã nhoài.
Cao thủ thiên huyền khi tức giận thật đáng sợ!
Cuối cùng một bụng tức giận cũng được bộc phát đi ra! Nếu không được
phát tiết chỉ sợ lão sẽ tức nghẹn mà sinh ra nội thương mất!
Một tiếng hét vang chấn động cả chín thành!
Vô số cao thủ trong thành nháy mắt cũng phát hiện ra cỗ thần niệm cường
đại này, bầu trời bỗng biến sắc, mọi người đều cảm thây kì quái, không
biết vị cao thủ nào lại phát ra tiếng rống giận giữ này,...Người này ít
nhất cũng phải là cao thủ đạt đến cảnh giới thiên huyền đỉnh phong! Mà
ai lại có thể chọc tức một vị cao thủ bậc này đây? Trong tiếng cuồng
hống này dường như có ẩn chứa một cỗ lửa giận cường đại như muốn hủy
thiên diệt địa, đây chính là nhận xét của mấy người khi nghe thấy tiếng
rống này!
Trước cửa tửu điếm, Tống Lão Tam mạnh mẽ mở mắt, ánh mắt lão tràn đầy vẻ kinh ngạc: như thế nào mà lại giống thanh âm của tiểu Dạ vậy?
Đưa mắt nhìn Dạ Cô Hàn cùng Linh Mộng công chúa rời đi, đám thị vệ lúc
này mới cuống cuồng chạy đi. Vừa nhìn một màn như vậy, lại không thấy
bóng dánh thiếu gia đâu, mấy người này cũng không khỏi âm thầm kêu khổ!
Một số thị vệ còn nghi ngờ, không phải thiếu gia bị giết sau đó bị người hủy thi diệt tích rồi chứ?
Quân Khương Lâm dị thường linh hoạt giống như quỷ mị biến mất trong bóng đêm, tốc độ rất nhanh xuyên qua con hẻm nhỏ, cảm giác cùng suy nghĩ đã
sớm phóng ra ngoài, rất nhanh bám theo hướng ba tên hắc y sát thủ, Quân
Khương Lâm cấp tốc hướng con đường chính phi tới, hai tay không ngừng
hoạt động, đi được mấy trượng hắn bỗng nhiên dừng lại, ngẫm nghĩ, bộ
dạng người kia chỉ loáng thoáng khoảng ba mươi tuổi, tóc dài bay tán
loạn, một người như thế đi trên đường đế đô cũng không phải là hiếm, nếu như muốn nhìn từng khuôn mặt thực sự là quá khó.
Một bước lại hai bước, cuối cùng Quân Khương Lâm cũng chạy khỏi ngã tư
đường, cước bộ cũng không chậm lại, nhanh chóng xuyên qua Thành Y điếm,
tốc độ vẫn không giảm, y phục màu trắng trên người bây giờ đã biến thành màu xám giống như y phục của thường dân.
Lão bản của Thanh Y cũng không phát giác ra, khuôn mặt vẫn niềm nở tiếp đãi khách nhân.
Mà vài tên sát thủ phía trước vẫn hết sức cẩn thận, vòng vèo đi qua mấy
con đường, sau đó bọn chúng đến một cửa hiệu y phục mua vài bộ, lúc đi
ra đã cả ba tên đều mặc một bộ y phục bình thường, không nhanh không
chậm đi ra đường, một bên đi một bên bàn luận, thỉnh thoảng lại phát ra
tiếng cười cực kì vui vẻ, từ nét mặt của ba người này mà xem. Giống như
một đám du côn vậy, thỉnh thoảng còn bàn luận về chuyện của nữ nhân nữa. Trông bộ dạnh lại giống như một đám cờ bạc chuyên nghiệp.
Tổ chức Thủy Hỏa sát thủ này đúng là không đơn giản, Quân Khương Lâm
trong lòng cảm thán. Trình độ ngụy trang như vậy nếu là ở thể giới trước tuyệt đối có thể phát hiện ra, thế nhưng ở thế giới thứ hai này cư
nhiên có thể lừa được người, mà càng khó khăn hơn chính là hai người
trong số đó lại có thể ẩn dấu sát khí, điều này mới chân chính là cao
thủ.
Nếu không phải linh giác của mình có thể dò xét khí tức âm hàn trên người đối phương, căn bản là không thể đuổi theo bọn chúng.
Hoặc có thể nói trừ chính mình ra không ai có biện pháp truy tìm bọn người này!
Thời gian bám theo khoảng một tuần trà, phía trước bỗng truyền đến tiếng nước chảy rất nhỏ, lẫn trong đó dường như là âm thanh du dương do tiếng sáo truyền đến, mơ hồ là một nữ tử nhẹ nhàng thổi lên, một cỗ mùi hương thơm của phấn sáp phụ nữ nhẹ nhành truyền tới, xem ra mục tiêu của đám
sát thủ đã tới rồi.
Linh Vụ hồ!
Quân Khương Lâm rốt cuộc cũng rõ ràng vì sao mấy người này phải bằng qua ngã tư đường. Đó cũng là con đường nhất định để tới được Linh Vụ hồ,
thế nhưng bọ chúng cố ý đi lòng vòng nguyên do chính là muốn đáng lạc
hướng chú ý của người xung quanh!
Trong suốt đoạn đường tới đây, y phục của Quân Khương Lâm cũng biến đổi ba lần, thậm chí thân thể cũng thay đổi ba lần!
Thiên Hương thành, Linh Vụ hồ, chính là thiên đường của mọi nam nhân,
nơi này có vô số mĩ nữ, béo, gầy, loại nào cũng có, ở nơi này ngươi tùy
tiện bước vào một lầu các, tùy tiện chọn một bức tranh mĩ nữ, chỉ cần
ngươi có đủ bạc, vậy ngươi muốn chơi đùa thế nào thì thế đó, tùy tâm sở
dục không có điều gì cố kỵ!
Nhưng nếu ngươi không có bạc, vậy thì nên sớm rời khỏi đây thôi, ngay cả tên béo Đường Nguyên là tay lão luyện trong nghề đến đây nhìn thấy gái
liếc mắt cũng không kìm được!
Hiển nhiên, thế giới son phấm này cũng có rất nhiều truyền thuyết, nào
là tài tử giai nhân, nào là thanh lâu nữ tử tài ba, đa tình, rồi thì nơi này xuất hiện bao mối tình đẹp thủy chung sắt son cuối cùng đi tới hôn
nhân...Nhưng nói chung truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi!
Truyền thuyết lúc nào cũng rất đẹp, chỉ tiếc là sự thật lại rất tàn
khốc, rất nhiều kẻ môn sĩ dung mạo tuấn nhã, phúc có tài có, làm ra một
bộ phong lưu văn nhã đi tới đây nhằm tìm một lại một đoạn tài tử giai
nhân như trong giai thoại, lòng tràn đầy ước muốn có thể gặp được một vị hồng nhan tri kỉ dung nhan mĩ miều vừa gặp mình đã yêu. Hơn nữa còn
huyễn hoặc chính mình nhờ vào tài hoa cộng với khuôn mặt tuấn lãng sẽ
được ăn cơm chùa hưởng phúc nhờ các nàng...Nhưng đáng tiếc, đáng thương
thay cho mấy kẻ khờ khạo này đến khi bị lột sạch tiền rồi để người ta
ném đi, thậm chí còn bị dọa ném vào trong lòng Linh Vu hồ, đến lúc đó
mới tỉnh ra. Truyền thuyết cố nhiên là có nhiều người mơ ước thế nhưng
không có đủ bạc, mà cứ làm theo mấy câu truyện trong truyền thuyết cũng
chỉ là vớt trăng dưới nước mà thôi, hơn nữa nếu bị ném xuống hồ đúng là
một nỗi nhục lớn. Bọn họ cũng không suy nghĩ lại xem thanh lâu là chỗ
nào? Vì đàn bà mà bị như thế thật không đánh! Thanh lâu chính là nơi
kiếm tiền! Nam nhân đã đi tới thanh lâu lại còn đòi thủ thân như ngọc
quả đúng là chuyện buồn cười, làm như mình là một bộ tình thánh thật
đúng là không bằng kỹ nữ lập bài vị trinh tiết! Khiến người ta nghĩ đến
là cảm thấy buồn nôn!
Nhìn qua thế gian ấm lạnh của nữ nhi thanh lâu, sao lại không thấy tài
tử tao nhã chỉ là chiêu bài bên ngoài...Ẩn dấu bên trong là bao nhiêu sự xấu xa đây?
Vẫn biết là mộng thế nhưng vẫn có lắm kẻ đến tìm vui!
Chẳng trách Hồ Đường Nguyên từng nói: chứng kiến cảnh bại hoại chỉ muốn
rút đao chém một nhát cho chết, nhưng chứng kiến ngụy quân tử phải hành
hạ, hành hạ cho đến khi tinh thần của hắn suy sụp cũng không giải được
nỗi hận trong lòng ta!
Lời ấy khiến ta rất tâm đắc!
Quân Khương Lâm âm thầm tán dương, hắn ẩn mình dưới một gốc cổ thụ lặng
lẽ như cỏ trước gió, rõ ràng là một người còn sống nhưng lại không thể
thấy bóng dáng của hắn, tựa hồ bất cứ thứ gì hắn cũng có thể lợi dụng để ẩn thân vậy, trên suốt đoạn đường theo tới đây, chớ nói là ba tên sát
thủ phía trước, mà ngay cả người đi đường cũng không ai chú ý đến hắn.
Chỉ thấy ba tên sát thủ phía trước, bây giờ lại làm thành bộ dạng sắc
dục thiêu tâm, trông cực kỳ hào phóng, lần lượt đi vào một tòa hoa lâu
các bên Linh Vụ hồ.
Sau khi bọn họ đi vào, một chiếc thuyền hoa từ vùng phụ cận chậm rãi
tiến đến, sau đó dừng lại trên mặt nước lặng im bất động cạnh hoa lâu
các.
Quân Khương Lâm trong lòng vừa động, hắn nhìn một hồi, lên ban công bên
ngoài chiếc thuyền, dường như bọn họ đang chờ tiếp một vị khách đặc biệt nào đó thì phải, trông có vẻ kỳ lạ, hơn nữa, ba người kia tựa hồ đã lên thuyền, có mấy tên hộ vệ lại đang dựa cạnh lan can thuyền hoa, bọn họ
đang quay mặt về phía Quân Khương Lâm, cũng quá khéo đi? Quân Khương Lâm cắn răng định đánh cuộc một phen!
Một trận gió nổi lên, cỏ lau rậm rạp trên mặt nước bỗng nhiên rung rinh, trong ánh hoàng hôn càng thêm lung linh mờ ảo, có vẻ như tất cả khung
cảnh này đều không phải là thật.
Quân Khương Lâm thừa cơ hội này liền động thân, thân thể chập chờn hướng tới mạn thuyền, hắn dùng lực nhún nhẹ một cái liền bay xa hơn mười
trượng, mượn một gốc cây to bên bờ hồ ẩn nấp, tiện tay chặt hai cây cỏ
lau cầm lấy, sau đó vô thanh vô thức lặn xuống nước, động tác rất nhẹ
nhành, mặt nước cũng không có động tĩnh gì, điều này có thể thấy rõ Quân đại thiếu gia gần đây có tiến bộ không nhỏ so với hơn nửa tháng trước.