Đường lão thái gia híp mắt, trong mắt tinh quang chớp động:
- Nói tiếp!
- Hết rồi.
Đường Nguyên quýnh lên đáp bừa.
- Hết? Đồ khốn, nói đến chỗ then chốt lại bảo là hết rồi? Muốn chết hả!
Đường lão thái gia giận tím mặt, vọt tới sút một cước vào cái mông to mập của hắn:
- Có một chút chuyện như thế mà dám cho là có quan hệ tới Bắc Thành bang Tần Hổ? Chuyện này rốt cuộc là thế nào, kể lại rõ ràng cho ta. Nếu có
chút hàm hồ, ta, chính ta sẽ trực tiếp lột tấm da béo của ngươi!
Đường Nguyên bất đắc dĩ, biết không thể qua mặt nổi lão gia tử, đành
phải thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Đường lão gia tử híp mắt nghe, nghe
tới lúc Quân Lâm nói Bắc Thành bang là mối nghi ngờ lớn, xen mồm hỏi một câu:
- Tên tiểu tử hỗn đản Quân Lâm kia có cừu oán gì với Bắc Thành Bang không?
- Ặc? Không! Không có, nếu như hắn thật sự có oán cừu với Bắc Thành
Bang. Với tính tình của hắn, Bắc Thành bang sợ sớm đã bị hắn diệt mười
mấy lần. Làm gì còn có thể tồn tại đến bây giờ?
Đường Nguyên vội vàng bác bỏ.
- Một khi đã như vậy, chắc hẳn Quân Lâm không phải cố ý hãm hại, mà với
khả năng của Quân gia, cũng không cần phải đẩy sang bên ta. Bất quá tiểu tử Quân Lâm kia, ta thực sự không tin được, hiển nhiên tầm cỡ tiểu tử
này, cũng không thể suy nghĩ ra thủ đoạn hại người cao minh như thế.
Đường lão gia tử vuốt râu mép, trầm tư nói.
- Nhưng... Ông nội à, Huyền Đan với Đường gia chúng ta vô cùng quan
trọng. Giờ đây ở thời khắc mấu chốt này chúng ta thà rằng tin chuyện ấy
có, chứ không thể không tin.
Đường Nguyên mắt thấy kế hoạch sắp phải trôi theo dòng nước, vội vàng nói thêm.
- Không sai! Đúng là thà tin việc này có, còn hơn là không tin. Huống
chi đó chỉ là một bang phái xã hội đen, động đến cũng không sao. Coi như vì dân trừ hại đi!
Đường lão gia tử đứng bật dậy.
"Nếu nếu chỉ dựa vào chừng đó mà cho là Bắc Thành bang có liên quan đến
chuyện này, thì có phần quá gượng ép. Bất quá gần đây, trong khoảng thời gian này mấy đại bang phái ở kinh thành cũng có chút nhiễu sự. Nhất là
Bắc Thành bang này, nghe nói tích ác không ít.Mà chuyện Huyền Đan này
cũng đã đến tai mấy cái bang phái này. Vậy thì trước hết cứ tóm Bắc
Thành bang hỏi vài câu, vẫn có thể coi như là một cách." Đường lão thái
gia câu được câu không thầm nghĩ, thực tình trong lòng cũng không có hy
vọng bao nhiêu. Chẳng qua là thực sự không có cách nào, có một chút hy
vọng như thế, cũng phải kiểm tra.
- Truyền lệnh ta, tất cả cửu phẩm Huyền giả trong phủ lập tức tập hợp,
tối nay liền ra tay cho bọn chúng không kịp phản ứng. Nhớ kỹ, sự tình
không có kết quả, không được tùy ý giết người; toàn bộ đều phải bắt
sống. Sau khi thẩm vấn, báo cáo lại cho ta.
- Rõ!
Đường Nguyên vui mừng quá đỗi, biện pháp của Quân tam thiếu gia quả
nhiên rất hiệu nghiệm. Giờ ông nội đối xử với ta đã khác rồi ha ha...
Quân Lâm bày ra chuyện này, căn bản mà nói, là do nhìn Bắc Thành bang
không thuận mắt. Lâm Quân đã ngứa mắt thì đương nhiên làm gì có chuyện
bọn họ sống vui vẻ được. Nhưng chính mình động thủ, thì sẽ có vấn đề,
cho nên mới đổ lên đầu Đường gia. Đường Nguyên chấp nhận chuyện này, chỉ là vì cuộc sống của mình được thoải mái một chút, chứ cứ cái cảnh mình ở trong gia đình lại giống như một con chuột bị người người quát đánh quả là quá thảm. Đường lão gia tử chấp nhận chuyện này, chẳng qua bấu víu
vào chút hy vọng biết đâu đấy. Mặc dù nó mịt mờ nhưng có hi vọng chung
quy sống dễ chịu hơn so với không hy vọng.Chưa kể tiện tay lại còn có
thể lấy được chiêu bài vì dân trừ hại, vô luận kết quả sự tình ra sao,
chỉ cần sau đó đem tội danh phạm tội của Bắc Thành bang công bố ra
ngoài, danh tiếng Đường gia sẽ vang xa hơn, ít nhất bá tính bình dân sẽ
có không ít người ủng hộ. Hơn nữa Bắc Thành bang chẳng qua là một bang
yếu nhất trong sáu đại bang phái, cũng không có chổ chống lưng; động
tới, cũng chẳng có gì cố kỵ. Đương nhiên, nếu vạn nhất có tin tức gì đó, thì đó càng là niềm vui bất ngờ.
Nhưng, vô luận là Quân Lâm, hay là Đường Nguyên, hay là Đường lão thái
gia, cũng không biết, lần hành động này, chính là danh phù kỳ thực, quả
thật chó ngáp phải ruồi. Hơn nữa đây còn là bất thình lình tập kích, tấn công bất ngờ. Kết quả ra sao, thì phải chờ xem tối hôm nay. Mà Lý Du
Nhiên lệnh cho Tần Hổ sắp xếp lễ vật để tặng choQuân Lâm, bây giờ cũng
vừa mới truyền tới tai Tần Hổ. Nhưng với hành động như lôi đình vạn quân của Đường lão gia tử...
Có lẽ đây lại là một kế hoạch chết non, hơn nữa lại không hề có dấu hiệu báo trước. Mà nguyên nhân chỉ là vì hai cái hai tên công tử bột, một
tên muốn trừng trị người khác, một kẻ muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ
của bản thân, hai kẻ ăn chơi trác táng, lại may mắn phá hủy kế hoạch kín như áo trời của Lý Du Nhiên…
Chẳng lẽ đây là thiên ý?
Quân Lâm chậm rãi đi trên đường, mặt tiền cửa hàng Thần Binh Phổ, đã
ngay trước mắt. Ngay tại cửa chính lại dừng một chiếc xe ngựa treo màn
gấm tua cờ phất phớt, có chút xa hoa. Hoa văn trên xe ngựa, chính là hai thanh kiếm đan chéo. Đây là gia huy độc đáo của Độc Cô thế gia, là
người của Độc Cô thế gia. Quân Lâm nao nao, nhưng cũng không thèm để ý
chậm rãi tiêu sái tiến vào trong, nếu là tên hoàn khố Quân Khương Lâm sẽ kiêng dè người của Độc Cô gia vài phần, nhưng Quân Lâm là ai chứ, Lâm
Quân há có thể để ý đến Độc Cô gia.
- Vị công tử này, xin hỏi ngài muốn mua loại binh khí gì?
Mới vừa vào cửa tiệm, một trung niên nhân liền tới đón, công tử ở kinh
thành giống như Quân Lâm không phải là ít, mà các công tử như thế cũng
đều thích, đeo một thanh đao kiếm tráng lệ gì gì đó, nhưng cũng chẳng
qua là có tác dụng như một đồ trang sức, căn bản không thể dùng để chém
giết, loại binh khí đó mà vác ra thực tế chắc phải tính giảm giá lớn mới có thể làm được việc (ý là loại binh khí vô dụng, dùng nhiều mới làm
được việc nên được giảm giá).
- Ta không muốn mua binh khí có sẵn, ta chỉ muốn hỏi một chút, các ngươi có hàn thiết hay không? Tiền bạc không thành vấn đề!
Quân Lâm cười cười nói, ra vẻ khoe khoang.
Người nọ hai mắt sáng trưng, nghĩ thầm, mẹ nó chứ nhìn cái mặt ngươi rõ
là một tay ăn chơi đàng điếm, lẽ nào lại là hành gia hay sao? Nghĩ rồi
chính mình cũng đảo mắt, chăm chú nhìn Quân Lâm một hồi, nói:
- Nguyên lai công tử là một hành gia, bất quá tiểu điếm tạm thời không
có loại sắt hiếm thấy kia. Không biết thứ sắt luyện hơn trăm lần có thể
đáp ứng được không?
Quân Lâm cười ha hả, nói:
- Nếu thực sự là bách luyện... thật ra thì cũng có thể, bất quá sắt
luyện hơn trăm lần theo lời ngươi nói… Là sắt luyện hơn trăm lần thật
sao?
Trung niên nhân sắc mặt xấu hổ, nói:
- Công tử quả nhiên đúng là hành gia, tại hạ không dám lừa gạt. Sắt
luyện hơn trăm lần của bản điếm trong đó tuy rằng phần lớn cũng chỉ là
luyện hơn mười lần, nhưng chất sắt quả thật là không tệ, phóng tầm mắt
nhìn thiên hạ, cũng có chút danh khí.
- Chỉ luyện hơn mười lần... Ta hiẻu rồi, vậy huyền thiết thì có không?
Quân Lâm thở dài. Rõ là xui xẻo, nơi này còn lạc hậu hơn địa cầu một vạn năm sao? Trông cậy vào kỹ thuật rèn của bọn họ dám chắc là không hy
vọng, để xem có thứ kim loại gì đặc biệt không. Mà nói đến kim loại,
huyền thiết cũng là một lựa chọn.
- Thưa, cũng không có...
Trung niên nhân lau lau mồ hôi. Con bà nó chứ sao hôm nay khách hàng hỏi toàn là những thứ có thể ngộ mà không thể cầu gì đó thế này? Đột nhiên
nhớ tới một chuyện, nói:
- Bất quá mấy ngày hôm trước vừa chuyển đến một khối vẫn thạch, không biết hợp ý công tử có không?
- Vẫn thạch?
Quân Lâm nhãn tình sáng lên:
- Mau dẫn ta đi xem!
Ban đầu thử hỏi huyền thiết, cũng chỉ là cầu may, tuy rằng cũng không
có. Nhưng giờ đây bất ngờ lại biết được tin tức vẫn thạch, huyền thiết
tuy rằng khó được, nhưng vẫn thạch lại càng khó cầu, số phận mình không
ngờ vẫn đỏ như máu hĩ hĩ.
Đi theo phía sau người trung niên kia, Quân Lâm xuyên qua cửa hàng, đi
đến nhà kho phía sau. Còn chưa đi tới nhà kho, liền nghe được bên trong
truyền tới một thanh âm trong trẻo: "... Tốt! Ta lấy khối vẫn thạch
này."
Chủ nhân của thanh âm kia lại là một trong mấy người ít ỏi mà tên Quân
Khương Lâm rất kiêng kị - Độc Cô thế gia, Độc Cô Tiểu Nghệ! Sao lại ở
đâu cũng có thể chạm mặt cô nàng này, thật là tà môn a!
Quân Lâm trong lòng quýnh lên, từng bước xoải bước đi vào cửa, không đợi có người bắt chuyện, vội mở miệng:
- Ha ha ha... Độc Cô tiểu thư, chúng ta thật là có duyên, ngay cả chỗ này mà cũng gặp.
- Quân Khương Lâm, ngươi cũng quá tà đi? Đến đây mà cũng có thể gặp cái
tên phá gia chỉ tử nhà ngươi, giống như là đồ quỷ sứ âm hồn bất tán,
thực sự là kỳ quái!?
Đột nhiên phốc một cái nàng nhảy tới gần Quân Lâm, hung tợn hỏi:
- Quân Khương Lâm, có đúng là người bám theo ta không hả?