Cơn mưa ào ạt cuối cùng cũng ngớt đi đôi chút, nhưng vẫn còn nặng hạt.
Quân Lâm thong thả ung dung bước đi, đám hạ nhân đang ngắm mưa qua cửa
sổ nhìn thấy hắn đều rất kinh ngạc, trợn mắt nhìn nhau: Có trời mới biết lần này thiếu gia lại nghĩ ra cái chuyện điên cuồng gì nữa đây? Bất
quá, nếu so với khi trước thì cái việc chạy long nhong giữa trời mưa to
gió lớn này vẫn còn dễ chịu chán. Chỉ là có chút hơi không bình thường:
mưa như vậy chạy ra ngoài làm gì?
Vừa đến hoa viên, đột nhiên truyền đến tiếng tiêu bi ai nức nở xuyên qua màn mưa. Tiếng tiêu tràn ngập sự đau thương, mất mát, nghe tiếng tiêu
có thể hiểu được tâm trạng u oán và sầu khổ của người thổi. Thế nhưng
Quân Lâm nghe thấy có cảm giác như nó rất hợp với tâm cảnh của hắn lúc
này. Vô ý khua chân tiến vào hoa viên. Trong tòa lương đình ở giữa hoa
viên, một cô gái mặc áo trắng đang ngồi trên đôn bằng đá, quay lưng về
phía Quân Lâm. Vai gầy như hạc, tóc tựa mây đen, eo thon mảnh khảnh.
Nhìn dáng, lập tức thấy rằng nữ tử này tuy xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng
thoát tục. Giữa trời mưa gió lê thê lại chỉ có tiếng tiêu tha thiết du
dương làm bạn càng khắc rõ thêm vẻ cô đơn của nàng. Quân Lâm lẳng lặng
đứng ngoài đình, mặc cho mưa quất rát mặt. Hắn khẽ nhắm mắt lắng nghe
những âm thanh du dương của tiếng tiêu. Trong lòng bỗng bồi hồi, giống
như mình lại được nghe một khúc Hồng Lâu Mộng của kiếp trước mà mình
thích nhất, khúc "Uổng Ngưng Mi"(1) cũng bi ai cũng da diết như thế này.
Quân Lâm cảm thấy tình cảm như câu thông với trời đất, mưa dập gió vùi,
trời thu sầu não, vì ai mà u oán, tại ai mà khổ đau? Giây phút này, Quân Lâm bổng cảm giác được, tâm tình của cô gái này cũng giống mình, cô đơn và tịch mịch. Thậm chí so với mình còn bàng hoàng và bất lực hơn. Mưa
thu rã rích, không biết lúc nào mới nhẹ bớt hoà cùng với tiếng tiêu ai
oán, ngay cả gió cũng cất tiếng nức nở nỉ non. Tiếng tiêu trầm thấp dần, giống như sợi tơ lay động một cách tinh tế trong gió, rồi dần dần tắt
lịm. Bạch y nữ tử ngồi ngay ngắn bất động, nhẹ nhàng buông ngọc tiêu,
thở dài sâu lắng. Tiếng thở dài chìm trong tiêng mưa gió nghe có vẻ bất
lực. Trong lòng Quân Lâm cũng chất đầy cảm xúc, không kìm được mà buông
tiếng thở dài. Thanh âm tuy nhẹ nhưng khiến nữ tử kia giật mình, vụt
xoay người lại. Đôi mắt đẹp nhìn Quân Lâm ra vẻ ngạc nhiên rồi bỗng biến thành vẻ chán ghét và khinh bỉ:
- Là ngươi.
- Tiếng tiêu hay lắm, rất tuyệt vời.
Quân Lâm mỉm cười thản nhiên cất bước tiến vào toà lương đình. Nước mưa trên người chảy dài khiến nền nhà ướt cả mảng lớn.
- Đại tẩu, sao hôm nay lại có nhã hứng đến vậy?
Cô gái này thần tình tươi sáng nhưng rất lạnh lùng, khuôn mặt đẹp như
tranh vẽ, phong tư yểu điệu. Trên người toát khí chất cao nhã nhưng cô
độc. Chính là chị dâu của Quân Khương Lâm, là thê tử của Quân Vô Ưu,
Quản Thanh Hàn. Cũng là nữ nhi của Quản thị thế gia tiếng tăm lừng lẫy,
được xưng tụng là tài nữ của Thiên Hương quốc. Nhưng thật ra nói là thê
tử của Quân Vô Ưu thì cũng không thoả đáng. Hai người này từ nhỏ cùng
chơi với nhau đã được định hôn, cách đây ba năm khi Quân Vô Ưu được hai
mươi hai tuổi còn Quản Thanh Hàn vừa tròn mười tám, hai nhà đang chuẩn
bị hôn lễ cho hai người thì lại gặp lúc đại chiến bốn nước. Quân Vô Ưu
và đệ đệ Quân Mạc Sầu nhận ấn tiên phong xuất chinh sa trường. Hai nhà
vì thế ước định, chờ Quân Vô Ưu đại thắng trở về, đó sẽ là ngày hai
người thành thân, thành toàn mối nhân duyên này. Trước khi xuất chính đã nhận sính lễ cho nên có thể nói Quản Thanh Hàn đã là người của Quân
Gia, chỉ chờ Quân Vô Ưu trở về là cử hành hôn lễ. Thậm chí hôn lễ cũng
đã chuẩn bị sẵn sàng. Không ngờ, Quân Vô Ưu một đi không về, vùi xương
chốn sa trường khiến cho người yêu thanh mai trúc mã lâm vào cảnh người
dương kẻ âm, người lạc lối chốn u minh, kẻ khóc hận cõi dương thế.
Nắm xương Vô định bên sông lạnh,
Người ở trong mơ - vẫn nhắc thầm. (2)
Tin dữ truyền đến, Quản Thanh Hàn ngất xỉu đương trường. Tỉnh lại bất
chấp gia đình khuyên cản, nàng nhất định về Quân gia, tự cho mình là vợ
goá của trưởng tôn Quân gia, phụng dưỡng lão gia. Quân lão gia tử từng
nhiều lần khuyên nàng, dù sao cũng không chính thức thành thân, hơn nữa
gia thế và dung mạo của Quản Thanh Hàn có thể xếp vào hạng vạn người có
một, lo gì không có nhân duyên tốt? Chỉ cần Quân gia đưa ra một tờ từ
hôn, Quản Thanh Hàn lập tức trở thành người tự do. Quản Thanh Hàn nhất
định không chịu, lão gia của hai nhà chỉ sợ nàng nghĩ quẩn, làm chuyện
không hay, đành phải ngầm đồng ý. Chỉ chờ khi nào nàng hồi tâm chuyển ý
thì để nàng trở lại Quản gia.
Toàn thể Quân gia, từ Quân lão gia tử, Quân Vô Ý cho đến quản gia người
hầu đều hết sức kính trọng vị Thiếu nãi nãi này, không người nào dám
trái lời. Ở Quân phủ này nếu có người chọc giận Quản Thanh Hàn thì cũng
chỉ có chú em Quân Khương Lâm này mà thôi. Sau khi người chị dâu xinh
đẹp vào ở Quân gia thì cái tên phá gia chi tử quần là áo lụa Quân Khương Lâm này không chịu yên phận, ăn nói lỗ mãng, cử chỉ ngả ngớn khiến cho
trong lòng Quản Thanh Hàn chán ghét đến cực điểm. Thi thoảng không nhịn
được nàng cũng ra tay giáo huấn hắn vài phen. Vị Quản tiểu thư này không chỉ là tài nữ mà võ nghệ cũng có chút tinh thông, tuy chưa đạt ngân
phẩm nhưng cũng là cửu cấp đỉnh phong, xử lý Quân Khương Lâm là chuyện
dễ như trở bàn tay. Bất quá tên tiểu tử này không chịu nhốt con lợn lòng lại, hắn cũng biết chị dâu xinh đẹp của mình sẽ không nặng tay lắm nên
vẫn lén lút rình mò. Quản Thanh Hàn chịu thua mấy trò lưu manh của hắn
đành chỉ biết trốn tránh trong phòng. Hôm nay trời mưa khiến nỗi đau khổ bấy lâu trong lòng nàng sống dậy. Nàng muốn khuây khỏa sự đau thương
nên mới đến tòa lương đình này mượn tiếng tiêu để giải bớt ưu phiền,
không ngờ tên tiểu tử này vẫn đội mưa mà đến. Đúng là cái đồ t*ng trùng
thượng não, lú lẫn mất rồi, chẳng lẽ không biết tu vi của ta là cửu phẩm huyền khí cao hơn ngươi rất nhiều ư? Muốn dạy cho ngươi một bài học
cũng chỉ là nhấc tay đuổi ruồi. Vấn đề là ta không muốn kinh động người
trong phủ, càng không muốn làm cho lão nhân gia đau lòng chứ ta há sợ
ngươi sao?
- Ờ, rãnh rỗi không có việc gì làm nên thổi vài khúc cho đỡ buồn. Chẳng lẽ tam thiếu cũng là hành gia trong chuyện này.
Nghe lời khen của Quân Lâm, trong lòng Quản Thanh Hàn dâng lên nỗi chán
ghét, cái thứ quần là áo lượt như ngươi mà cũng biết tiếng tiêu hay hay
dở sao? Chẳng qua là mượn cơ hội để đến gần ta mà thôi. Nàng trừng mắt
nhìn hắn, để xem thử hôm nay hắn lại có chiêu gì mới đây, cho nên lời
nói đáp lễ cũng không kém phần sắc bén. Với trí tuệ của Quân Lâm sao lại không hiểu cơ chứ. Bất quá hắn cũng rất bội phục cô gái đang đứng trước mặt này. Càng hiểu "sâu sắc" thêm về cái tên Quân Khương Lâm này, chả
trách người khác khinh thường hắn. Đối với mối thâm tình đến cố chấp của Quản Thanh Hàn, trong lòng hắn cũng có chút kính nể.
- Tiếng tiêu tức tiếng lòng, chuyện cũ đã qua. Đại tẩu nên mở lòng để quên đi tất cả. Tất cả rồi cũng sẽ qua thôi mà.
Quân Lâm ngập ngừng một chút rồi mở lời khuyên nhủ. Quản Thanh Hàn khẽ
hừ một tiếng, môi điểm một nụ cười lạnh lẽo, quay mình đi, không thèm để ý tới hắn.
Quân Lâm cảm thấy vô cùng khó chịu, với tính cách của hắn, ngươi không
để ý đến ta, việc quái gì ta phải quan tâm đến ngươi. Mỹ nữ à, mỹ nữ thì sao chứ? Chẳng lẽ mỹ nữ thì có thể vênh mặt với ta được sao? Hắn miễn
cưỡng ôn tồn nói:
- Vừa rồi mạo muội, đã quấy rầy đại tẩu, xin cáo lui.
Nói xong cười khẽ xoay người bước đi, không chút do dự. Ngươi không để ý đến ông, càng khỏe. Ông tếch về ngủ. Quản Thanh Hàn có chút bất ngờ.
Vốn tưởng rằng tiểu tử này lại giở trò bám dai như đĩa, cù cưa lôi kéo
thân cận một phen. Không ngờ rằng hắn chỉ nói vỏn vẹn có hai câu, cũng
không dây dưa, lập tức rời đi mặc cho mưa như trút nước.
Nhìn bóng dáng của Quân Lâm dần khuất trong màn mưa. Quản Thanh Hàn há
miệng thở dốc, định nói rồi lại thôi. Mắt hạnh chợt lóe, nàng bỗng phát
hiện rằng hôm nay tiểu thúc tử khác với mọi hôm nhiều lắm. Trước kia tên tiểu tử này trên mặt luôn có nụ cười xấu xa bỉ ổi, ánh mắt lại có chút
không thật thà, nhìn ngó láo liên, mỗi khi thấy mình thì chảy nước dãi.
Nhưng nhớ lại thần thái, động tác vừa rồi của hắn, hoàn toàn không có
nữa điểm lỗ mảng, rất trịnh trọng rất trầm ổn.
Hơn nữa ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không có nhìn mình, cũng không hề
mày la mắt liếc. Chưa kể bóng dáng hắn rời đi rất đĩnh đạc, bước trong
mưa nhưng rất bình tĩnh. Thật sự là hắn đã thay đổi sao? Quản Thanh Hàn
trong lòng cười lạnh. Chắc là vì mấy chiêu chai mặt không có tác dụng,
nên giờ biến thành bộ dáng chính nhân quân tử để đến thân cận với mình
ư? Nàng lẩm bẩm, Quân Khương Lâm ta há có thể để cho ngươi toại nguyện
ư? Cho dù ngươi có thay đổi cả ngàn bộ dáng thì trong lòng ta ngươi vĩnh viễn là một tên phá gia chỉ tử hạ lưu vô sĩ bại hoại, không bao giờ
thay đổi. Mưa lớn như vậy, ngươi đội mưa tới chỉ để nói với ta hai câu
thôi sao? Có quỷ mới tin ngươi. Chắc chắn là trong lòng ngươi có quỷ.
Ngươi mà là chính nhân quân tử ư? Phì, ta khinh. Ai dám tin điều đó
chứ?Nụ cười trên khuôn mặt của Quản Thanh Hàn trong nháy mắt vụt lạnh
như băng. Bất quá tiểu tử này hôm nay thấy ta, trong mắt không hề có nữa điểm vui mừng… Hừ!
(1) Một trong các khúc nhạc mà Giả Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng rất thích. Đây là Khúc ba: UỔNG NGƯNG MI (Hoài công biết nhau).
UỔNG NGƯNG MI
Một bên hoa nở vườn tiên,
Một bên ngọc đẹp không hoen ố màu.
Bảo rằng chả có duyên đâu,
Thì sao lại được gặp nhau kiếp này?
Bảo rằng sẵn có duyên may,
Thì sao lại đổi thay lời nguyền?
Một bên ngầm ngấm than phiền,
Một bên đeo đẳng hão huyền uổng công.
Một bên trăng dọi trên sông,
Một bên hoa nở bóng lồng trong gương,
Mắt này có mấy giọt sương,
Mà dòng chảy suốt năm trường, được chăng?
(2): Trích từ bài Lũng Tây hành của Trần Đào.
Lũng Tây hành
Thệ tảo Hung Nô bất cố thân
Ngũ thiên điêu cẩm táng Hồ trần
Khả liên Vô Định hà biên cốt
Do thị xuân khuê mộng lý nhân.
--Dịch Nghĩa--
Thề quét sạch giặc Hung Nô chẳng tiếc thân
Năm nghìn chiến sĩ mặc áo gấm, đội mũ da điêu vùi xác trong bụi Hồ
Đáng thương cho những bộ xương bên bờ sông Vô Định