- Tống lão tam, ngươi làm sao vậy? Bị tiểu tử này làm cho hồ đồ ư?
Trung niên nhân tiêu sái nhấc bầu rượu, rót cho mình một ly đầy, cười dài nói:
- Chẳng qua chỉ là một cuồng nhân, thuận miệng nói bậy mà thôi, ngươi
xưa nay phóng khoáng, không đến mức để bụng chuyện này chứ, hắn không
thích rượu của ngươi nhưng ta lại thích à.
- Vương gia có điều không biết, thành tựu kiêu ngạo cả đời của Tống lão
tam ta chính là nấu ra loại rượu ngon như thế, ngoài ra các thứ khác đối với ta mà nói, chỉ như mây khói mà thôi. Tiểu tử kia khinh rượu của ta, lão phu tất nhiên chỉ cười mỉm, không thèm để ý tới
Tống lão tam xuất thần nhìn về phương hướng rời đi của Quân Lâm, nói tiếp:
- Đáng tiếc, lúc ta nghe được những lời cuối cùng hắn nói thì hắn đã đi
rồi, tri kỉ trong giới rượu rất khó gặp được một người, đây mới là điều
đáng tiếc.
- Tửu quốc tri kỉ? Đáng tiếc?
Trung niên nhân được gọi là "Vương gia" kia có chút ngạc nhiên.
- Không sai, đúng là rất đáng tiếc!
Tống lão tam gật đầu khẳng định
- Thiếu niên này, có thể nói được như thế, quả nhiên là một người chân chính hiểu rượu.
Nói xong lẩm bẩm trong miệng: "Uống rượu chân chính chính là uống tâm
tình! Chính là uống ý cảnh! Cũng không phải đem rượu đổ vào bụng rồi hét lên là uống rượu, đấy chỉ có thể gọi là giày xéo rượu mà thôi! Phải
uống rượu, phải phẩm rượu, phải hân thưởng rượu, bỏ qua tửu quốc tri kỉ
này, quả nhiên là điều ăn năn nhất trong cuộc đời…"
Mắt liếc nhìn, rõ ràng Quân Lâm vừa đi vừa lấy nón tre sau lưng đội lên
nhưng đã biến mất không thấy đâu. Tống lão tam thần sắc vừa động, đột
nhiên trong mắt tinh quang chợt lóe, trong đồng tử lóe ra một tia nhàn
nhạt màu xanh lam. Đáng tiếc là "Vương gia" ở ngay phía sau hắn lại hoàn toàn không nhận ra điều khác thường trong mắt Tống lão tam.
Địa phẩm hoàng, thiên lam nhạt!
Không ngờ một lão già lôi thôi lếch thếch chỉ biết nấu rượu như Tống lão tam lại là một cao thủ Thiên huyền thâm tàng bất lộ. Dưới Chí tôn thần
huyền, cao thủ cấp thiên huyền có thể xem như là nhân vật đứng ở đỉnh
Kim Tự Tháp. Nhân vật như thế không ngờ lại náu thân ở một tửu quán hẻo
lánh.
Đáng tiếc, nếu Quân Lâm chưa đi, với linh giác độc đáo của hắn, tất
nhiên sẽ phát hiện ra chỗ bất phàm của Tống lão tam, hơn nữa cũng sẽ
nghe được những lời này của Tống lão tam. Đáng tiếc, lúc này Quân Lâm đã đi ngay cả cái bóng cũng không thấy…
Quân Lâm ra khỏi tửu quán, chậm rãi đi bộ một mạch, trong lòng dần dần
bình ổn, đầu óc cũng thanh tỉnh dần. Trạng thái kì dị cũng được giải
trừ, trạng thái vừa rồi có thể đại biểu cho Lâm Quân, một khắc điên
cuồng đấy là chính là tính tình của Lâm Quân kiếp trước ngạo thị thiên
hạ. Không sợ đắc tội người khác, muốn nói là nói, muốn làm là làm, cho
dù trước trước mặt có hàng nghìn hàng vạn người đang hò hét, cho dù là
thế nhân chửi rủa, thì Lâm Quân cũng sẽ cuồng ngạo nghênh đón, đơn
thương độc mã đối diện thiên quân. Tùy tâm sở dục, không cố kỵ điều gì,
không để ý đến cảm thụ của bất cứ kẻ nào. Thế nhân tán tụng ta, đem ta
lên tận mây xanh, ta cũng chẳng màng. Thế nhân khinh bỉ ta, chửi rủa ta
xuống vực, ta cũng chẳng bỏ vào tai. Phần tính cách kì dị này, cũng là
nguyên nhân cái tên Lâm Quân của hắn.
Nhưng hiện tại sau một phen phát tiết, Quân Lâm đã khôi phục lý trí, dĩ
nhiên sẽ không tiếp tục bảo trì tính tình "Lâm Quân" như vừa rồi, khí
lực thu liễm. Hắn ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ mưa lớn thế này cũng
không có gì hay để đi, bèn hướng về phía Quân gia mà bước đi. Ngay tại
lúc chuẩn bị rẽ sang góc đường phía trước, vẻ mặt Quân Lâm đột nhiên
ngẩn ra, cước bộ chậm lại, vì ở phía trước bỗng truyền ra vài thanh âm
xen lẫn trong trời mưa to. Nếu không phải Quân Lâm linh mẫn hơn người
thì khó có thể nghe được.
Thanh âm này vọng đến: "… Cuối cùng cũng thành công, nếu ông trời không
đổ mưa to thế này, quả là không thể đụng được đến món đồ của Đường giả,
quả nhiên là lão thiên phù hộ…"
Đường gia? Quân Lâm trong lòng vừa động, nhất thời liền nghĩ đến gia tộc Đường Nguyên. Suy nghĩ vừa chuyển, thân hình liền lóe lên như tia chớp, dấu mình dưới mưa, đem thân mình tránh sau góc tường. Tường đất này
bình thường cũng không được gọi là cao, vô luận thế nào thì cũng không
phải là nơi lý tưởng để trốn, nhưng dưới trời mưa to thế này, mọi âm
thanh mông lung, cơ hồ đối diện nhìn cũng không thấy, thì đây lại là chỗ ẩn nấp tốt nhất. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, mặc cho trời mưa, tức thì
từ đầu đến chân thành một khối. Đơn giản là tiếng mưa rơi vào nón tre và tiếng mưa rơi lên tường đất hoàn toàn bất đồng nên Quân Lâm không thể
không cẩn thận, vốn là tiếng mưa rơi vào người và vào tường cũng có điểm bất đồng nhỏ, nhưng so với nón tre lại khác hoàn toàn.
Dưới tiếng thở hổn hển, năm sáu người tựa như đã phi thường lao lực đi
tới, không chút nào nghi ngờ trời mưa lớn thế mà vẫn có người khác.
Trong đám đó có một người ôm một cái bao, từ góc đường đi lại, một người nói:
- Chuyện này lâu nay đã cố gắng tìm cách, nhưng vẫn không thể đắc thủ.
Rốt cuộc giờ đây huynh đệ chúng ta cũng đã thành công, Đại đương gia
biết được, chắc sẽ cực kì cao hứng.
Tên còn lại thở gấp nói:
- Thành thì cũng đã thành, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ, không
ngờ rằng sáu đại cao thủ của Đường gia đi ra ngoài bốn người, người còn
lại vẫn có thể phát hiện chúng ta lẻn vào. Nếu không phải thần bí nhân
kia dẫn dụ hai vị cao thủ của Đường gia, lại có mười bốn vị huynh đệ
liều chết cản phía sau, chỉ sợ chúng ta cũng…khụ khụ khụ…
Nói tới đây liền kịch liệt ho khan.
- Bất quá thứ này thật sự trọng yếu, tuyệt đối không được có sơ suất.
Chúng ta nên mau chóng về giao cho Đại đương gia mới phải. Nhanh xử lí
chuyện này, chúng ta liền có thể an ổn ít lâu. Ai da, mấy ngày nay thật
là quá đủ rồi. Không cần trì hoãn nữa, đêm dài lắm mộng, tận dụng thời
gian đi!
- Đúng vậy, bất quá, Lang ca, lúc trước ở Đường gia là do em vợ của
huynh dẫn chúng ta vào, vạn nhất nếu Đường gia điều tra… chỉ sợ em vợ
của huynh cũng khó thoát khỏi kiếp nạn à?
- Sợ cái gì! Chờ bọn hắn thật sự điều tra ra chúng ta thì chúng ta cũng
đã cầm tiền thưởng cao chạy xa bay, khoái hoạt rồi. Trời đất bao la,
Đường gia dựa vào cái gì có thể tìm ra chúng ta? Về phần em vợ của ta,
phỏng chừng đã sớm biến mất rồi, còn chờ Đường gia bắt hắn sao? Tiểu tử
kia nhanh nhảu lắm, lo lắng cho hắn không bằng lo lắng cho chính mình
đi!
- Nói cũng đúng.
Sáu người liền vội vã cất bước đi, cự ly tới chỗ Quân Lâm càng lúc càng
ngắn. Quân Lâm chú ý quan sát liền thấy, trong sáu người thì có bốn
người bị trọng thương, hai người còn lại cũng bị thương không nhẹ, một
đường máu chảy long tong không ngừng, cũng có hai người liên tục ho
khan, mỗi lần ho khan thì trên mặt đất lại có một vệt hồng, bất quá liền nhanh chóng bị mưa xóa nhòa.
Rốt cuộc bọn họ đã lấy đi vật gì của Đường gia mà trọng yếu như thế? Đi
vào hai mươi người mà ở lại mười bốn người, chỉ có sáu người thoát ra
được. Trong sáu người lại còn có bốn người bị trọng thương, thế nhưng
còn có thể vừa lòng, đắc ý như thế? Đường gia nếu có thứ tốt như thế,
Đường Nguyên há lại không khoe ra với mình ư?
Đột nhiên, người bị thương nặng nhất trong số đó thân mình chấn động, đình chỉ ho khan, lớn tiếng quát:
- Ai? Bước ra!
Ánh mắt như điện hướng về phía Quân Lâm. Toàn thân tỏa ra ngân quang xán lạng, huyền khí đã tụ lại, tùy thời có thể phát ra một kích lôi đình.
Người bị thương nghiêm trọng như thế không ngờ lại là một cường giả ngân huyền. Mà không ngờ hắn lại phát hiện ra tung tích Quân Lâm.