Nghe thấy câu này, đám Lý Chấn, Lý Phong ánh mắt lập tức sáng rực như
nhìn thấy vàng, sướng run cả người. Kĩ thuật chơi xúc xắc của Mạnh Hải
Châu cả bọn đều rất rõ, tuy không được tính là đại cao thủ trong nghề,
nhưng so với thứ gà mờ như tên tiểu tử Quân Khương Lâm thì đúng là voi
đứng cạnh kiến, hơn nữa, bộ xúc xắc kia vốn là thứ do bọn họ đặc biệt
chuẩn bị từ trước, nếu Mạnh Hải Châu không thắng, hắn nên tự đập đầu vào đậu hũ mà chết cho rồi! Quân Lâm thua thê thảm, đây là kết cục tất yếu!
- Ai gieo trước?
Quân Lâm xoa xoa chân, chỗ bị bà cô Tiểu Nghệ lúc nãy đá trúng, đến giờ vẫn ngâm ngẩm đau.
- Để ta!
Mạnh Hải Châu nhắm mắt, tay mân mê xúc xắc, cố gắng đè nén tâm tình kích động, miệng không ngừng lầm bầm cầu khấn. Tương lai của cả nhà hắn đều
nằm trên mấy cục nho nhỏ này, nếu hắn thua, hậu quả thật khó mà tưởng
tượng!
Quân Lâm cố ý thở dài, hắn nhè nhẹ gõ ngón tay lên mặt bàn, quay sang Độc Cô Tiểu Nghệ, nhỏ giọng nói:
- Theo nàng, có phải hắn đang gọi quỷ hồn tổ tiên về giúp không? Sao ta
cảm thấy xung quanh đột nhiên trở lên u ám lạnh lẽo nhỉ? Thật kì lạ!
Vừa nói, hắn vừa vén tay áo lên, rồi làm bộ giật mình kinh sợ:
- Trông này, nổi hết da gà lên rồi!
Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn hắn làm trò, không nhịn được phải lăn bò ra cười,
bộ dáng nghiêm nghiêm nghị nghị vừa nãy bay mất tiêu, cô nàng đột nhiên
phát hiện, tên tiểu tử ăn hại này không ngờ cũng thú vị như vậy.
Nhưng có người thấy chuyện đó chẳng thú vị tẹo nào, bọn Lý Phong cho
rằng tiểu tử thối này rõ ràng muốn làm trò khỉ để quấy nhiễu tâm trạng
Mạnh Hải Châu, lập tức Quân Lâm đáng thương bị mấy con mắt trắng dã
chiếu tướng trừng trừng một lúc. Nhưng hắn và Đường Nguyên cũng không
chịu thua kém, nghênh ngang trợn mắt nhìn lại.
Rất lâu sau, Mạnh Hải Châu đột nhiên rống lên một tiếng, năm ngón tay
vung ra, một chuỗi tiếng động thanh thuý vang lên, ba hạt xúc xắc quay
tròn trong bát.
- Sáu! Sáu! Sáu!...…
Bọn Lý Phong căng thẳng nhìn theo mấy hạt xúc xắc chuyển động, liên tục
hò hét, nước bọt bắn ra như mưa rào, không khí cực kì huyên náo, ồn ào
chẳng kém một sòng bạc lớn mấy trăm người.
Hạt xúc xắc đầu tiên đã ngừng xoay, sáu điểm. Hạt thứ hai cũng ngừng theo, lại sáu điểm.
Bọn Lý Phong mừng húm như chắc thắng đến nơi dù hạt thứ ba còn chưa dừng lại, mắt ai cũng đỏ rực một màu phấn khích, mấy cái loa càng được thể
tăng âm hết cỡ:
- Sáu! Sáu! Sáu! Sáu!...
Nếu cả ba hạt đều ra sáu, thì có đến chín mươi chín phần trăm Quân Lâm
sẽ thua, trừ phi Nữ thần may mắn ra mặt giúp hắn quăng ba mặt sáu. Nhưng Nữ thần may mắn đâu có dễ dụ dỗ quyến rũ như vậy? Cả bọn đồng loạt quay sang nhìn Quân Lâm, ánh mắt tràn trề đắc ý.
Cuối cùng, hạt xúc xắc cũng quay chậm lại, dần dần muốn dừng hẳn. Nhìn
vào màu sắc bên trên của nó, rõ ràng lại một mặt sáu nữa.
Mạnh Hải Châu thở phào nhẹ nhõm, màn trình diễn hôm nay đã vượt quá đẳng cấp hàng ngày của hắn, không thắng hơi phí!
Ai ngờ, hạt xúc xắc thứ ba đột nhiên chao đảo mấy cái, lăn đến bên hai
hạt kia, cốp một cái va vào một hạt làm nó xoay đi, lại loạng choạng cốp cái nữa va vào hạt còn lại, khiến cả hai đều xoay nghiêng rồi mới chịu
dừng lại.
Nháy mắt, cả phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ!
Đám Lý Phong Lý Chấn trợn mắt nhìn vào, nét mặt trơ cứng, tiểu tử Lý Lâm tuổi nhỏ nên nhịn không nổi, khoé miệng méo xệch, đôi mắt ầng ậc nước
đầy ấm ức.
Ba hạt xúc xắc nằm yên đầy vẻ vô tội trong chung, một điểm, hai điểm, ba điểm. Chiếu theo lời Mạnh Hải Châu giao ước, hắn coi như đã "cháy bài", dù người khác gieo được bao nhiêu điểm, hắn vẫn bị thua.
Xong rồi, xong hết cả rồi! Mạnh Hải Châu hai mắt trợn ngược, sùi bọt mép lăn đùng ra bất tỉnh, nếu chết được, chắc hắn cũng muốn chết luôn cho
rảnh chuyện. Năm người còn lại mặt như đưa đám, sững sờ bất động nhìn
vào mấy hạt xúc xắc, chỉ hận không thể khóc oà lên cho thoả.
- Hô...! Hô...! Ha ha ha ha!....
Đường Nguyên sung sướng nhảy cẫng lên, cũng lạ, mập như hắn mà nhảy nổi
khỏi mặt đất, kì tích! Hắn cuống quít nắm chặt hai vai Quân Lâm:
- Tam thiếu, hôm nay Nữ thần may mắn bị ngươi cưa đổ rồi! Tài thần đến cửa, ha ha ha ha....!
- Hừ, thần tài may mắn khỉ mốc gì, đẳng cấp có vậy thôi! Đến lượt ta!
Quân Lâm cố ý làm bộ sợ hãi thán phục:
- Thật khiến ta sợ muốn chết! Mạnh huynh thật độc đấy nha, chơi động tác khó như vậy chẳng phải muốn hù doạ tinh thần ta sao? Ai nha, thảo nào
huynh phải chuẩn bị lâu như vậy, khâm phục khâm phục!
Hắn lại thô bỉ cười mấy tiếng:
- He he! Không ngờ đổ nghệ của huynh đã tới đẳng cấp muốn sao được vậy,
tuỳ tâm sở dục, ngạo thị chúng nhân, khiến người ta nghe thấy mà sợ hãi, đúng là vạn người có một! Huynh, huynh, huynh chính là đổ trung chi
thần! Mạnh đổ thần!
- Sao lại đến lượt ngươi? Tam thiếu, ngươi có bệnh à? Không cần ném! Ngươi đã thắng! Hắn là một hai ba, thông bồi!
Đường Nguyên lại nhảy dựng lên, khiến thân thể to béo của hắn chịu một
trận chấn động rung rinh lớn, mãi một lúc sau mới yên tĩnh trở lại.
- Cái rắm! Ngươi còn chưa thắng! Đừng làm trò nữa, mau chơi đi! - Lý
Phong rống lên, hắn giận run người: - Ngươi sẽ đổ ra một, hai, ba! Con
mẹ nó!
- Đừng mơ giữa ban ngày làm gì!
Đường Nguyên bĩu môi, ánh mắt đầy vẻ coi thường, trong đầu bỗng tự hỏi:
"ngày xưa tại sao mình lại thua dưới tay loại óc heo này cơ chứ?"
- Nói cũng có lý! - Quân Lâm cười khẽ - Vậy để bản công tử triển lộ một
ít vô song đổ nghệ cho các ngươi mở rộng tầm mắt! Quân Lâm ha ha khẽ
cười:
- Như vậy, bản công tử sẽ bộc lộ một ít kỹ thuật gieo xúc sắc cái thế vô song cho các ngươi kiến thức kiến thức! Ngươi, mau gọi tên Mạnh đại
thiếu đó dậy đi, nếu một lát hắn vin vào cớ không nhìn thấy tận mắt rồi
lật lọng không công nhận kết quả thì sao? Phải bốn mặt một lời!
"Quái, sao tên ngốc này trở lên thông minh từ bao giờ vậy kìa?" Bọn Lý
Phong không hẹn đều nhìn nhau nghi hoặc, đường lui nhỏ nhoi cuối cùng
thế là cũng bị bịt kín nốt.
Độc Cô Tiểu Nghệ chỉ sợ thiên hạ không loạn, lanh chanh xen vào:
- Còn chưa chịu tỉnh? Không sao, để ta đá hắn mấy cái, hắn không tỉnh cũng phải tỉnh!
Mạnh Hải Châu đang giả bộ ngất xỉu giật mình đánh thót, đại kế thế là đi tong. Hắn vốn tính sẵn, chỉ cần Quân Lâm gieo xúc xắc được điểm tốt hơn hắn, bọn Lý Phong sẽ sảng khoái công nhận Quân Lâm thắng, sau đó đem
thu mấy hạt xúc xắc lại. Lúc đó hắn mới đứng dậy, đường hoàng tuyên bố
mình không chứng kiến sự việc, quyết không công nhận kết quả, phải chơi
lại. Xúc xắc đã thu, không vật đối chứng, bọn Quân Lâm không á khẩu mới
lạ! Thậm chí hắn còn chuẩn bị kĩ cả lời để tranh luận cho hợp lý đanh
thép với Quân Lâm: "Kẻ cược với ngươi là ta chứ không phải họ, bọn họ
công nhận ngươi thắng chứ không phải ta, ta không nhìn thấy, lý đâu công nhận?"
Ai ngờ Quân Lâm chơi ác, phá âm mưu của hắn thì thôi, còn muốn Độc Cô Tiểu Nghệ đá hắn mấy cái, thô bỉ!
Mạnh Hải Châu còn chưa kịp chủ động đứng dậy, Đường Nguyên đã đem oán khí tích tụ cả ngày "nhiệt tình" tặng cho hắn một cước:
- Thôi trò giả chết ấy đi! Đứng dậy mau!
- Oái! Đau!
Mạnh Hải Châu giả bộ giật mình ngồi dậy, ngước mắt lên đã thấy bọn Quân
Lâm nhìn hắn cười đầy ẩn ý. Hắn nghiến răng đứng lên, mặt ủ rũ như đưa
đám, ánh mắt tràn đầy oán giận. Nếu không vì sợ con cọp cái Độc Cô Tiểu
Nghệ, hắn dám nổi khùng mà đập Quân Lâm một trận cho bõ tức lắm.
Tiếng bước chân bỗng vang lên ngoài cửa, một người lật đật tiến vào, giọng gấp gáp vội vàng:
- Mạnh công tử, Lý công tử….
Nói đến đây, hắn đột nhiên im miệng, lời nói vừa định phun ra đã nuốt
trở lại. Gã vừa đến chính là tên thị vệ được lệnh đi truyền tin, nhưng
nhìn nét mặt như đưa đám của bọn Lý Phong, dù là kẻ óc heo hắn cũng liên tưởng được chuyện khủng khiếp gì đã xảy ra ở đây, nhưng sự việc diễn
biến tới mức này quả đã vượt qua mọi sức tưởng tượng.
- Nhìn cho rõ nhé!
Quân Lâm cầm mấy hạt xúc xắc vừa gieo lên đưa tận mặt Mạnh Hải Châu,
dùng ánh mắt dương dương đắc ý nhìn hắn khiến khuôn mặt cả bọn xám xịt
như tro, liên tục nghiến răng ken két.
- Giàu to! Giàu to rồi!
Quân Lâm cười rộ, nghênh ngang bước ra cửa, theo sau hắn là tên thị vệ
khệ nệ xách một cái bao to tướng. Đám Mạnh Hải Nguyên chìm trong đau
buồn tang tóc, ủ rũ cúi đầu, chẳng kẻ nào còn tâm tư phát hiện ra trong
bộ đồ uống trà lúc nãy, một cái đã bay đâu mất tiêu.