Cô thật quá ngốc khi tin Hàn Mặc, ngốc khi tin vào những lời đường
mật, sự quan tâm, ấm áp nhất thời, ngốc khi nghĩ đó chỉ là tình cảm anh
em đơn thuần không hơn không kém.
Giờ khi ngẫm lại, cô thấy thật
tiếc một năm vừa qua. Cô đã bỏ đi ước mơ học tập của mình để theo đuổi
anh, đã chuyển nhà để có thể ở cạnh anh. Vậy là kết quả lại chẳng được
gì, trái tim của anh vẫn mãi chẳng hướng về cô. Tất cả... đều kết thúc
bởi chữ “tình “. Cái tình yêu mù quáng này, tệ bạc này, thật khiến cho
con người ta vừa yếu lòng, vừa căm phẫn.
“Em đang nói cái gì vậy hả? Đừng tự ti về bản thân mình của mình chứ?”
“Sao, tự ti ư? Chẳng phải nó quá rõ sao? Rồi anh kể coi, anh ở bên em được
bao lâu, đi chơi với em được bao lần, hay chỉ coi em như vật cản đỡ ba
mẹ anh nghi ngờ?”
Cô như tuyệt vọng hét thẳng vào mặt hắn, Thiên
Hân giờ đây chẳng còn gì, cô chỉ được hưởng cái danh người yêu của con
trai của nhà Hàn. Nó có gì tốt đẹp? Chỉ là một danh phận không bao giờ
được bền vững...
Đến giờ Thiên Hân mới tỉnh , cô mới thật sự tin
rằng Hàn Mặc chỉ lấy cô làm cái cớ cho gia đình quên đi việc anh ấy yêu
Ái Huyền. Anh ta cũng giỏi thật đấy, biết cách bày mưu tính kế thật
tuyệt hảo.
Vậy mà cô còn ảo tưởng, ảo tưởng về vị trí của mình
trong tim Hàn Mặc. Ảo tưởng rằng anh ta nhất định thật lòng đối với
mình, rồi nhận lại được gì? Chỉ toàn là đắng cay muôn phần!
Hôm ấy sau khi anh ta rời đi, cô đã khóc rất nhiều, mỗi lần đôi mắt kia cố
gắng để không rướm lệ, thì từng đợt ký ức vui vẻ bên nhau lại ùa về. Nó
lại làm cho lồng ngực của Thiên Hân như muốn nổ tung lên. Rồi chốc chốc, cô lại để ý điện thoại của mình, cầu mong anh gọi để dỗ dành an ủi cô.
Nhưng... 1 tiếng... 2 tiếng trôi qua, vẫn chẳng có chút tin tức, hồi âm
nào.
Cô... thật sự bất lực rồi!
(...)
“Thiên Hân, em chịu gọi điện cho anh rồi sao? Anh thật sự xin lỗi...”
Từ xin lỗi thốt ra thật muộn màng, tại sao ngày hôm ấy Hàn Mặc không nói
ra? Có lẽ vì cô nói đúng quá ư? Ấy vậy nhưng lời xin lỗi ấy cũng chẳng
có chút gì là chân thành, nó thật gượng ép, và giả tạo. Anh ta đang sợ
chứ gì, sợ rằng cô sẽ công khai chuyện của hai người đó ra hay sao mà
phải cuống quýt lên xin lỗi với cái giọng điệu chua chát ấy chứ.
Quả là đểu cán!
Thiên Hân im lặng một hồi không nói gì, cô thật khinh bỉ cái con người đáng ghê tởm này mà.
“Anh đến đây được không?”
“Anh...”
Chưa kịp nói gì cô cũng đã hiểu, Hàn Mặc lại bận, lúc nào cũng bận. Anh ấy đâu có thời gian cho cô, anh ấy còn em nhỏ cơ mà.
Người ta thường nói trẻ nhỏ phải được yêu thương, Ái Huyền cũng vậy ha. Đầu
dây bên kia truyền đến giọng gượng cười của cô gái ấy, phải nó rất đau!
Nó cực kì đau đớn, cứ mỗi lúc nghĩ tới khoảnh khắc họ trao nhau những
cái nắm tay, những cái ôm hôn, là trái tim cô như bị bóp nghẹt lại. Từng hơi thở trở lên gấp gáp, hối hả hơn. Cái cảm giác đấy, thật khó chịu!
“Em hiểu... do em ảo tưởng vị trí của mình. Nhìn lên bầu trời đi, tình cảm của em giờ sẽ u ám...”
Bỗng đang nói, tiếng cô đứt quãng rồi im bặt. Thấy vậy anh có chút khó hiểu, cau mày hỏi:
“Thiên Hân, Hân. Em đâu rồi!”
Một chốc sau mới có một chút tiếng, là của một người phụ nữ nào đó. Nó rất nhỏ, không quá rõ ràng, chỉ chập chờn...
“Không xong... bá... sĩ ..., bệnh nhâ... Thiên Hân tim ngừng đập rồi!”
Bầu trời hôm nay quả là u ám bởi mây đen, còn tình cảm của em sẽ cũng như
bầu trời kia. Không còn tràn đầy ánh sáng và sự tươi mới, nó khép lại
bởi sự im ắng, tĩnh mịch đến đáng sợ.
Ngày hôm đó, khung cảnh giữa hai đầu dây dường như khác nhau. Một bên nhộp nhịp bởi sinh nhật của Ái Huyền, một bên cũng náo nhiệt bởi tiếng bác sĩ, y tá. Họ đang nỗ nực để cứu sống một thiên thần, một cô gái bi thương.
Cuộc gọi điện
thoại vẫn chưa kết thúc, âm thanh hai bên dường như được hoà trộn với
nhau. Nó thật tuyệt, bởi sự trái ngược thật tàn khốc.
Dù không
nghe rõ nhưng khuôn mặt của Hàn Mặc sau đó liền biến sắc. Cô... chế.t
rồi? Tim ngừng thở? Cô ấy bị bệnh gì chứ? Mấy tháng nay mặc dù anh cũng
vô cùng nhẫn tâm thờ ơ với cô, nhưng hầu như chuyện nào cô cũng kể.
Nhiều khi anh mệt mỏi, cáu kỉnh, cô vẫn níu anh lại để kể hết câu chuyện cơ mà? Giờ... sao lại như vậy?
Hàng ngàn câu hỏi chạy xung quanh
đầu của anh, anh không thể giải đáp nổi. Nhưng liệu cái chế.t này có
giải quyết được nỗi lòng cho cô? Liệu có gỡ được một vật cản rắc rối cho Hàn Mặc không? Nó là tốt? Hay không tốt?
Đang mơ màng chìm trong đống cảm xúc hỗn loạn thì Ái Huyền đi tới giọng nỉ non nói:
“Hàn Mặc, ai gọi cho anh vậy? Bạn bè em sắp tới rồi chúng ta ra ngoài thôi!”
Cắt ngang mạch cảm xúc của mình, Hàn Mặc bởi sợ cô ta giận dỗi, đau lòng bèn gượng cười đáp lời: