“Đừng cô đừng làm vậy. Nếu cô không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng chứ!?”
Thiên Hân sững sờ trước câu nói đó, cô y tá vừa nói vừa xoa xoa phần lưng xua tan phần bực bội trong người của cô. Người mang thai điều cần thiết đầu tiên là vui vẻ và dinh dưỡng để nuôi con.
Từ lúc Hàn
Thiên còn ở đây hắn đã dặn cô y tá phải để ý đến cô. Một phần sợ cô bỏ
đi, một phần cũng lo cho cả đứa bé và cô. Bạn có thắc mắc tại sao Hàn
Thiên đã mua thuốc tránh thai cho cô mà vẫn không nhớ không? Hẳn là hắn
đã bị cô lừa khi nói mình đã bỏ đứa bé, và cô cũng bị hắn lừa khi thuốc
đó chỉ là thuốc vitamin.
Nhưng giờ nghĩ lại hắn cảm thấy
thật tội lỗi, cứ cho là cô lừa hắn còn tốt hơn hiện tại. Đứa bé này liệu có được sinh ra? Đứa bé này liệu có gắn kết lại hai người họ, hay cũng
chỉ là đứa con được đẻ thuê. Hắn sợ cô sẽ nói như vậy, sợ cái cảm giác
cô lạnh nhạt với hắn.
Còn một lỗi sợ mà hắn hiện tại đang chịu đựng là... sợ mất cô.
Cứ tưởng Thiên Hân sẽ làm loạn và đòi tìm Hàn Thiên để hỏi thẳng về vấn đề này. Nhưng không, cô ngồi im trên giường bệnh tay cứng đờ muốn sờ cái
bụng sau này sẽ nhô lên mà lại không dám. Nó là con của cô và hắn, là
giọt máu của họ, chỉ tiếc hiện tại cô chẳng thể cho nó một cuộc sống tốt hơn.
Còn cha của đứa bé này, chuẩn bị có vợ mới. Một người phụ nữ hoàn hảo, xứng đáng hơn cô.
Cứ lưỡng lự một hồi không dám sờ vào thì đột nhiên cô y tá cầm lấy bàn tay lạnh buốt của cô từ từ đặt lên trên chiếc bụng xinh xắn kia để cảm nhận xung quanh vùng bụng. Quả thật có một cái gì đó mới lạ, một sinh linh
bé nhỏ. Cô làm sao có thể bỏ nó đây, nó không có tội. Có đứa bé này cô
sẽ không cô đơn nữa, nhưng làm sao có thể chịu đựng khi mỗi lần nhìn
thấy bé con lại nhớ về ký ức với hắn.
Sống trong quãng
cuộc đời còn lại tràn ngập sự đau đớn, day dứt, một cô gái 21 tuổi làm
sao có thể chịu nổi. Càng nghĩ đầu cô càng đau hơn, khuôn mặt cũng dần
tái đi. Vừa hồi sức lại cô giờ lại buồn ngủ, nếu ngủ mà quên hết nỗi
đau, quên đi mối tình trước kia thì cô muốn ngủ mãi. Ngủ cho đến khi bản thân tìm được lối thoát, thấy cô cứ lờ đờ sợ cô có mệnh hệ gì nên cô y
tá vội vàng đỡ cô nằm xuống giường.
Cô y tá lo lắng hỏi Thiên Hân
“Cô cảm thấy mệt hả? Hay...”
“Gọi giúp tôi bác sĩ, chuẩn bị phá thai hộ tôi.”
Câu nói đau lòng phát ra từ cô, phải! Từ một người mẹ nói ra câu này lòng
đau như cắt, cô nên làm gì mới đúng. Thời điểm này đứa bé này không nên
sinh ra, thôi hẹn con ở điểm dừng khác. Một bến đỗ mẹ sẽ mang lại cho
con một người cha tuyệt vời hơn.
“Anh không đồng ý.”
Đột nhiên từ sau cánh cửa có một tiếng nói của ai đó, hình như người ấy
đứng ở đây rất lâu rồi mà ngay cả cô cũng không cảm nhận được. Là hắn,
Hàn Thiên.
Vốn đã định vào trong nhưng thấy cô mệt mỏi hắn chỉ đứng từ xa nhìn cô với sự thương xót. Không phải là thương hại, mà
là sự lo lắng thực sự xuất phát từ chính tình cảm trân thành. Chỉ là họ
chưa tìm đúng khoảng khắc thuộc về nhau.
Hắn từ từ bước
lại đặt bát cháo ở trên bàn ra dấu hiệu cho cô y tá kia giúp cho ra bát
và cần chỗ riêng tư. Thiên Hân quay mặt đi, cô không muốn thấy hắn, tên
cặn bã, tồi tệ.
“Anh sẽ đưa em về nhà anh. Để mẹ chăm sóc em và con.”
Haha về lại nơi đó sao? Nơi có đôi tiểu tam kia, rồi sau này lại thêm sống
chung một mái nhà với người vợ “chính thức” của ba con mình? Hắn nghĩ cô là trò đùa hay sao muốn đem đâu thì đem, vứt đâu thì vứt!?
Thấy cô không nói gì hắn đưa đôi mắt xuống, giọt nói cũng trầm hơn, nó mang vẻ của nỗi buồn.
“Em sẽ đồng ý chứ?”
Hỏi sao? Đồng ý sao? Hàn Thiên còn cái lương tâm đi hỏi cô là đồng ý hay
không hả? Hắn tôn trọng ý kiến của cô là bởi thật lòng với cô hay chỉ
muốn lấy đứa bé?
“Vậy... tôi sẽ đẻ đứa bé. Đẻ xong phiền anh đưa tôi tiền bồi thường để về quê sinh sống.”
Cô thực sự nghĩ hắn muốn cô đẻ thuê sao? Cô thực sự không có chút tình cảm gì với đứa bé này? Sao nó đau như vậy chứ? Hắn không ngờ được cô có thể nói ra những lời như vậy. Là hắn thay đổi hay do cô thay đổi?
Đến giờ... ngay cả họ cũng không hiểu được nhau...
“Em thực sự muốn vậy?”
“Thế anh nghĩ sao?”
Câu hỏi đối đáp như khiến cô và hắn cùng nghẹn lòng. Họ phải làm sao để
tiếp tục với nhau? Phải làm sao khi bây giờ cả lòng tin cũng đã mất, họ
mất tất cả trong vòng một khoảnh khắc.
Tại sao hắn không
giải thích với cô, không nói cho cô hiểu, hay bởi vì có khúc mắc nào đó? Mà cô vẫn đang muốn tìm ra. Vẫn còn chút hi vọng, ít ra Hàn Thiên hắn
vẫn có lương tâm quan tâm cô vào lúc này, ít ra hắn cũng không bỏ cô.
Cũng như trước, chắc chỉ vì đứa bé mà thôi.
Cô nhắm mắt
lại để quên đi những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, gió đưa chiều nào ta
theo chiều đó. Nếu cuộc đời đã bắt cô luôn bị bất hạnh thì cô cũng phải
chịu, chẳng ai có thể thay đổi được số phận của mình. Chỉ mong bến đỗ
cuối cùng sẽ là nơi bình yên.
Bởi sức khoẻ chưa tốt nên cô ở lại đấy trong vòng mấy ngày nữa để hồi phục hoàn toàn. Trong mấy ngày đó hắn lúc nào cũng đến mua đồ ăn rồi lại nhờ y tá đưa cho cô.
Hàn Thiên biết kiểu gì cô cũng không chịu ăn đồ của mình đưa nên đành làm
vậy. Cũng muốn tự tay chăm sóc cho mẹ con họ nhưng biết sao đây? Cũng do bản thân hắn mà thôi!
Hôm nay cô được xuất viện, Hàn
Thiên đến từ rất sớm, hắn đi một mình rồi làm thủ tục giúp cô. Bởi chỗ
làm giấy cách xa nhau nên khi về cô thấy trên trán hắn ướt đẫm mồ hôi.
Dù sao cũng từng chung chăn gối, người như cô nhìn vậy sao không xót
được chứ? Tuy mệt nhưng bởi cô và con điều này chẳng thấm vào đâu, đặc
biệt khi so nó với nỗi đau hắn mang lại thì chả là gì.
Đang đến dìu cô đi cẩn thận thì hắn bỗng dừng lại. Hắn đứng im một lúc suy
nghĩ gì đó. Chắc hắn sợ cô sẽ cảm thấy khó chịu và bực bội nên cứ thẫn
thờ ra đấy không biết nên nói cái gì. Hắn rất ít khi dỗ phụ nữ, chỉ trừ
cô. Nhưng trong trường hợp này, hắn có lẽ còn không đủ tư cách.
Thấy vậy Thiên Hân tiến lại gần, cô lấy từ trong túi một chiếc khăn tay của
mẹ Loan thêu cho cô từ từ nhón nhẹ gót chân lên lau đi những giọt mồ hôi có chút mệt mỏi kia.
Hàn Thiên bất ngờ trước hành động
của cô, hắn không thể nghĩ sẽ xảy ra điều này. Người con gái lạnh lùng
mấy ngày trước giờ đang nhăn nhó lo lắng vì hắn? Trước đây có lẽ nó là
điều bình thường, nhưng giờ thì thật hạnh phúc, nó như có chút gì đó hi
vọng nối kết lại giữ họ. Sự se duyên trở lại.
“Đừng nhón cao quá, cẩn thận thể trạng của em.”
Tuy hơi ngượng ngùng nhưng hắn cũng phải nói, thấy cô khó khăn cố với tới
để giúp hắn nhìn thật thương. Dù vậy nhưng hắn vẫn không dám động vào
cô, hắn không bị nói rằng là nhân cơ hội, hay tưởng bở điều đó lại gây
ác cảm hơn đối với cô.
“Em cảm ơn, mấy hôm trước bác sĩ có bảo con chúng mình phát triển rất tốt, lại còn khoẻ mạnh nữa nha!”
Thiên Hân vừa nói nụ cười vừa hiện lên trên môi, nó như tiến thẳng vào trái
tim đau rỉ máu của hắn mà chữa trị. Chỉ có điều này mới có thể làm lành
được nơi sự sống kia.
Vậy, điều gì đã khiến cô thay đổi
nhanh như thế? Họ nhìn cô sẽ đánh giá cô là hai mặt, và chuẩn bị kế
hoạch trả thù hay đã nhắm vào khối tài sản của nhà họ Hàn.
Vậy mà đối với hắn lại khác, cô như một đoá hoa tươi thắm toả nắng dưới ánh mặt trời sáng chói, đoá hoa của lòng hắn. Hắn muốn giữ, giữ mãi khoảnh
khắc này, vì liệu sau này hắn có được gặp lại không chứ?
Hai từ “chúng mình” nghe thật ấm áp. Không phải con của anh, không phải con của em mà nó thuộc về cả hai đứa.