Mặc dù Henry nói là đưa cậu đi chơi, nhưng mà thật ra là đưa đến một
buổi tiệc của bạn Henry. Nghe nói những người được mời đến đều là gay.
Mục đích của buổi tiệc này bề ngoài thì là giao lưu. Nhưng thực chất lại là nơi cho mọi người tìm đối tượng, hoặc là bạn tình.
Bạch Sở
Khiết rõ ràng không thích hợp với bầu không khí này. Trong căn biệt thự
rộng lớn, cậu lại cảm thấy mình lạc lõng. Âm thanh hò hét, tiếng nhạc
xập xình, còn có những người vừa gặp nhau đã kéo nhau đến hôn môi, Bạch
Sở Khiết sống hướng nội, vừa nhìn thấy sự thoả mái này thì lập tức hoảng sợ.
Henry như đắm chìm vào thế giới này, anh hết trêu ghẹo chàng trai này lại đến cùng thuần O khác trò chuyện về những lần trêu chọc
bọn trai đểu. Với bản tính của Henry, anh đi đến đâu đều được mọi người
săn đón đến đó.
Bạch Sở Khiết không thể hoà nhập được với bầu
không khí này liền cảm thấy có chút phiền phức. Cậu cầm trên tay mình
một ly nước cam, tự thu nhỏ bản thân mình lại một góc, càng hy vọng sẽ
không ai để ý đến cậu.
Cậu dõi mắt nhìn theo nhìn Henry, mong ngóng từng giây phút có thể đi về.
Thật ra, bầu không khí hiện tại cũng giống như lúc cậu nói chuyện với Trần Duật Đằng. Một sự nhàm chán không thể diễn tả được.
Cũng may, tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu vừa nhìn thấy người gọi đến
là ba nhỏ thì lập tức vui vẻ. Vội vàng mở cửa đi ra khỏi căn nhà ồn ào.
Cũng may trước căn nhà có một chiếc ghế ở ngay vườn, khác với không khí ở
bên trong. Ngoài sân vườn này khá yên tĩnh, Bạch Sở Khiết ngồi trên ghế. Nhấn điện thoại nhận cuộc gọi.
"Ba! Đang làm cái gì vậy?"
Bạch Dương Vĩ cùng Sở Hoà qua màn hình điện thoại lộ ra bộ răng màu đen. Cả
hai còn cười khúc khích, ba lớn bình thường là một chủ tịch khí chất
ngời ngời bây giờ lại ở nhà, cùng ba nhỏ mặc bộ đồ ngủ màu vàng. Trên
tay cầm một bát lớn, miệng lấm lem đáp.
"Hôm nay ba nhỏ con xem
trên tivi học được món mì tương đen của Hàn Quốc, vì thế làm ba lớn con
một bát thật lớn đây. Con trai, nếu con ở đây thì thật tốt. Ba nhỏ và ba lớn ăn rất ngon đó, nhóc con ăn đồ nước ngoài đã thấy nhớ nhà chưa?"
Cách một màn hình điện thoại, ở trong nhà chỉ có hai người nam nhân sống
cùng nhau nhưng lại tràn ngập sự ấm áp. Quả thật, lúc này cậu rất nhớ
nhà nhưng bản thân lại chưa đủ dũng khí để quay về. Bởi vì cậu sợ... đâu đó ở nơi cũ, có lẽ sẽ còn nhiều vấn vương đến đau lòng.
Sở Hoà hút vội sợi mì còn dang dở, sau đó làm ra kí hiệu ngôn ngữ.
"Con trai, đang ở đâu vậy? Đang đi chơi sao?"
Sở Khiết tinh ý, nhìn ra khung cảnh xung quanh con trai hơi khác lạ lập tức hỏi thăm. Bạch Sở Khiết gật đầu, ngoan ngoãn đáp.
"Vài người bạn con mới quen được tổ chức tiệc tại nhà. Bọn họ mời con đến chơi, chỉ ăn uống đơn giản một chút thôi"
Bạch Sở Khiết không dám kể với hai người lớn trong nhà rằng mình đang tham
gia một bữa tiệc giành cho gay. Lại còn là một bữa tiệc thật sự không
thích hợp dành cho cậu. Nếu để ba lớn biết được, không khéo vài ngày nữa thôi cậu sẽ quay về nước mất.
Và đúng như vậy, hai vị người lớn
trong nhà cũng không hề nghi ngờ gì. Ngược lại còn rất tin tưởng con
trai, thấy Sở Khiết có bạn mới, lại còn chịu khó hoà nhập. Cả hai ba ba
đều rất vui, ba lớn cầm bát mì trên tay, vừa ăn một đũa lớn vừa khen.
"Con trai ngoan, mới đó mà có thể làm quen với một nơi mới thật sự rất giỏi
đó. Vậy thì không nên ngồi gọi điện quá lâu. Mau vào chơi với các bạn
đi, lần khác gọi cũng không sao... Ấy Sở Hoà, anh muốn thêm một bát nữa"
Bạch Dương Vĩ mồm miệng liên tục nói, nhà đúng là nơi ấm áp nhất.
Dẫu cho có đau thương, gia đình sẽ là chỗ dựa.
Dù là thất bại, vẫn sẽ có người thân ở bên cạnh.
Dù là cách một màn hình điện thoại, Bạch Sở Khiết vẫn có thể cảm nhận rõ sự ấm áp mà gia đình mang đến.
Sau những âm thanh ồn ào náo nhiệt, cuộc gọi video cũng đã kết thúc. Khu vườn lại trở về sự yên tĩnh đáng có.
Bạch Sở Khiết lại rơi vào trạng thái lạc lõng, đèn trong căn biệt thự vẫn
sáng. Tiếng nhạc trong kia đôi khi ngồi ở ngoài này vẫn có thể nghe
được. Có lẽ, buổi tiệc sẽ còn lâu mới kết thúc.
So với việc vào
trong đó ngồi, cậu cảm thấy ngồi đây vẫn tốt nhất. Tuy có hơi nhàm chán, nhưng đối với cậu nó không gian tuyệt vời.
Bạch Sở Khiết thả
lỏng người, dựa lưng vào ghế, đầu ngẩng lên nhìn mây trời. Bỗng nhiên,
cậu cảm thấy một sự mát lạnh ở trên trán mình. Kèm theo đó là một giọng
nói của một người nam phát ra.
"Xin chào! Trông cậu có vẻ nhàm chán. Có muốn uống thử chút nước ngọt không? Đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng cậu tốt lên nhiều đó"