Giữa lúc mê man, Nhan Tích Ninh cảm giác như có người đang kêu la không
ngừng bên tai mình, cùng lúc đó dường như có ai đang lay mình: "Kỹ sư
Nhan, kỹ sư Nhan cậu tỉnh lại đi!" "Ôi, tỉnh rồi tỉnh rồi!"
Nhan
Tích Ninh mệt mỏi mở hai mắt ra, trước mặt hoàn toàn mờ mịt, giữa ánh
sáng màu trắng có hai ba bóng người đang lay động. Hắn cảm giác như có
một tảng đá nặng đang đè lên ngực mình, trong lúc hít thở chỗ tim cũng
đang ẩn ẩn nhói lên. Khi cảnh tượng trước mắt càng ngày càng rõ, ánh mắt Nhan Tích Ninh lại càng mê man.
Bản thân hắn đang ở trong một
căn phòng chỉ toàn màu trắng với chiếc đèn được gắn trên tường phía đỉnh đầu. Nhìn xung quanh một vòng, bộ dạng của căn phòng dần dần sáng tỏ.
Đây là một phòng bệnh dành cho hai người, hắn đang nằm trên giường bệnh, thiết bị bên cạnh giường phát ra tiếng tít tít theo quy luật. Hai bên
thiết bị chữa bệnh có ba người đang đứng, hai người trong đó có hơi quen mắt nhưng hắn làm cách nào cũng không nhớ nổi tên của bọn họ.
Vị bác sĩ ở bên cạnh viết gì đó lên tấm bảng ở cuối giường sau đó là tiếng bấm bút bi "tạch", bác sĩ thở phào nhẹ nhõm một cái: "Vị bệnh nhân này, lần này coi như cậu đã nhặt cái mạng về được. Sau này không nên liều
mạng như vậy nữa, nếu đến đây chậm một bước ngay cả thần tiên cũng không cứu được đâu."
Không đợi Nhan Tích Ninh hỏi gì đã nghe hai người đứng bên giường nói: "Kỹ sư Nhan, lần này cậu đã gặp nguy hiểm đó, đùng một cái ngã xuống dọa chúng tôi sợ một chết." "Đúng đó, may là công ty
chúng ta ở gần bệnh viện, nếu xa hơn chút nữa hậu quả sẽ rất kinh
khủng."
Nhan Tích Ninh hơi nhíu chân mày lại, chắc hai người này
là đồng nghiệp đời trước của hắn. Theo như bọn họ nói, có lẽ mình đã trở về lúc sau khi bị "Đột tử", cũng không biết bản thân đã hôn mê bao lâu
rồi?
Thấy Nhan Tích Ninh không nói một lời, vị đồng nghiệp hơi
tròn trịa bên trái sốt ruột hỏi thăm: "Bác sĩ, anh khám thử xem cậu ấy
bị sao vậy? Sao cậu ấy không nói gì vậy?"
Bác sĩ giải thích: "Như vậy là rất bình thường, cậu ấy nằm trong ICU hơn nửa tháng, thể lực đã
bị tiêu hao quá nhiều. Các cậu nên chuẩn bị cho cậu ấy một vài món thanh đạm, bây giờ cậu ấy vẫn chưa thể ăn được thịt cá."
Vừa mới nói xong, vị đồng nghiệp cao gầy bên phải nhanh chóng nói: "Tôi đi mua gì đó để ăn."
Một lát sau Nhan Tích Ninh mới nhớ ra tên của hai người này. Người có vẻ
tròn trịa tên là Trần Triết, là người vào công ty cùng một ngày với hắn, bình thường quan hệ giữa mình và cậu ta là tốt nhất. Người chạy đi mua
đồ ăn tên là Chu Tiểu Long, tháng trước mới được phân vào trong tổ của
hắn.
Sau khi bác sĩ và Tiểu Chu đi rồi, Trần Triết kéo một cái
ghế ngồi ở đầu giường Nhan Tích Ninh. Cậu ta nói rất chân thành: "Kỹ sư
Nhan, lần này cậu khiến ai cũng sợ rồi, cậu biết không sau khi cậu ngã
xuống, mặt ông chủ cũng bị dọa đến trắng bệch. Tôi cũng bị cậu hù chết,
cậu nhìn cậu đi, bình thường tôi đã bảo cậu đừng có liều mạng như vậy
mà. Lần này hên là cậu gặp may mắn, nếu không may thì lúc này cũng đã
dựng xong bia mộ cho cậu rồi"
Trong đầu Nhan Tích Ninh chỉ là một mảnh lộn xộn, nhìn khuôn mặt của Trần Triết, nhìn đôi môi đóng mở của
cậu ta, ngửi mùi thuốc sát trùng trong phòng bệnh... Tất cả mọi thứ đều
khiến hắn cảm thấy cực kỳ lạ lẫm.
Hắn chậm rãi nhấc cổ tay lên,
nhìn về phía tay mình, dường như giữa những ngón tay vẫn đang còn sót
lại nhiệt độ cơ thể của Dung Xuyên. Hắn và Dung Xuyên đã sống với nhau
cả một đời, bọn họ đánh bại Liêu Hạ, đi dạo hết qua mỗi châu phủ của Sở
Liêu...
Năm hắn sáu mươi tuổi, một trận phong hàn đánh gục hắn,
tình trạng cơ thể của hắn chuyển biến đột ngột. Dung Xuyên tìm đến tất
cả những thầy thuốc tốt nhất ở Sở Liêu để giữ lại tánh mạng hắn. Nhưng
đến cuối cùng, hắn vẫn không thể nào địch nổi sinh lão bệnh tử, hắn còn
nhớ bản thân đã trút hơi thở cuối cùng trong lồng ngực Dung Xuyên như
thế, còn nhớ tiếng la như tan nát cõi lòng của Dung Xuyên, còn nhớ cảm
giác nước mắt nóng hổi nước mắt rơi xuống mặt mình.
Nhìn làn da
trắng nõn nhẵn nhụi, Nhan Tích Ninh kéo khóe môi lên muốn cười nhưng một giây sau, nước mắt không tự chủ được mà trượt dài nơi khóe mắt.
Hắn chết rồi, vậy Dung Xuyên của hắn phải làm sao bây giờ đây?
Nhìn thấy Nhan Tích Ninh khóc, Trần Triết lúng túng an ủi: "Nhân viên Nhan,
nhân viên Nhan cậu đừng khóc, mọi người đều biết rõ cậu đã chịu khổ rồi. Ông chủ nói chỉ cần cậu có thể sống sót sẽ cho cậu nghỉ ngơi, sau này
sẽ không để cậu tăng ca nữa, còn tăng lương cho cậu."
Nếu Nhan
Tích Ninh không có ký ức ở Sở Liêu, nghe như vậy nhất định hắn sẽ rất
vui vẻ. Nhưng giờ phút này lòng hắn như bị đục mất một lỗ, vừa nhớ tới
khuôn mặt của Dung Xuyên, trái tim liền không ngừng rỉ máu, đau đến
không mức không thể thở nổi.
Thành phố lớn xe cộ tấp nập, ban
ngày bầu trời xám xịt, ban đêm ngẩng đầu không thấy được sao. Nhan Tích
Ninh đứng ở bên cạnh cửa sổ bệnh viện quan sát thành phố mà hắn đang
sống, càng nhìn chỉ càng cảm thấy lạ lẫm.
Vẫn nhớ lúc hắn vừa tốt nghiệp tới đây chỉ muốn kiếm đủ tiền để về sửa nhà, nhưng sau mấy năm
làm lụng vất vả, tiền sửa nhà vẫn thiếu rất nhiều, còn suýt chút nữa thì mất mạng.
Nếu là hắn của trước đây, sau khi tỉnh lại nhất định
sẽ không ngừng không nghỉ trở về cương vị. Công ty lớn lưu động nhân
viên rất nhanh, rất nhiều cương vị đều là đèn nhà ai nấy sáng. Nếu hắn
quay lại trễ, công việc của hắn sẽ nhanh chóng bị người mới thay thế.
Gió đêm mang theo mùi khí thải từ nhà máy ập vào mặt hắn, trong mắt Nhan
Tích Ninh phản chiếu lại ánh đèn của thành phố. Đi một vòng Sở Liêu rồi, tầm nhìn và suy nghĩ của hắn đã không giống ngày xưa nữa, hắn của hôm
nay đã thấy việc kiếm một số tiền để về sửa nhà không còn là việc khó
khăn gì nữa.
Hiện tại hắn có thể nói được mấy thứ tiếng, có thể
đi làm phiên dịch viên. Hắn cũng có thể viết thư pháp và vẽ tranh thủy
mặc rất đẹp, chỉ dựa vào việc viết chữ vẽ tranh cũng có thể kiếm được
một khoản tiền. Hắn lại biết giám định châu báu di vật văn hóa, còn biết cưỡi ngựa, có thể viết công văn...
Hắn có thể sống rất tốt dựa
vào những kiến thức học được ở Sở Liêu, không cần thiết phải vùi đầu vào viết mã ở chỗ làm hình ô vuông nữa rồi.
Nhưng những thứ về vật chất đó lại dễ thỏa mãn rồi, còn nhu cầu trên tinh thần thì dù thế nào cũng không lấp đầy được.
Nếu hắn không gặp được Dung Xuyên, hắn vẫn sẽ là một Nhan Tích Ninh nhiệt
tình sáng sủa đó. Nhưng hắn may mắn gặp được Dung Xuyên, đạt được một
tình yêu đơn thuần.
Người xưa có câu từ nghèo sang giàu thì dễ
nhưng từ giàu sang nghèo lại khó. Ngày tháng ở bên cạnh Dung Xuyên rất
hạnh phúc, bây giờ không có y, ngọn đèn trong lòng Nhan Tích Ninh mờ đi. Hắn không thể trở về làm một người đơn giản vui vẻ như trước đây nữa,
lòng của hắn đã để lại Sở Liêu, để lại bên cạnh Dung Xuyên.
Nếu
hắn nói hết những thứ mình đã trải qua có lẽ tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy hắn chỉ đang nằm mơ thôi. Nhưng hắn vẫn nhớ rõ mỗi một chuyện bọn
họ đã trải qua, vẫn nhớ mỗi một nơi bọn họ đã đi qua. Những hồi ức này
đã khắc sâu vào trong xương cốt của hắn, khiến hắn không cách nào quên
đi được.
Nhan Tích Ninh vuốt ve chiếc điện thoại cũ trong túi,
thần thái trong mắt ngày càng kiên định hơn. Cho dù cả thế giới này chỉ
có một mình hắn biết được Dung Xuyên, hắn cũng muốn lưu giữ câu chuyện
của bọn họ đến mai sau.
Lý do làm ra quyết định này là bởi vì hắn không muốn quên đi mọi chuyện ở Sở Liêu. Biết đâu tương lai, hắn sẽ chỉ có thể dựa vào những hồi ức này để sống tiếp, nhưng hắn không hối hận.
Một mặt khác là bởi vì trong lòng hắn vẫn mang theo mong đợi: Nếu Dung
Xuyên cũng tới thế giới này thì sao, nếu y có thể nhìn thấy những gì
mình viết, biết đâu y sẽ tìm được mình?
Tất nhiên, suy nghĩ này
cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Nếu Dung Xuyên thật sự đến đây rồi, một
người cổ đại như y lạc vào giữa thành thị chỉ toàn là xi măng cốt thép,
đối mặt với nhịp sống hối hả, y hoàn toàn không biết gì cả, một nghèo
hai trắng, sẽ thấy đáng thương, bất lực biết bao nhiêu đây.
Nhan
Tích Ninh mím môi móc điện thoại ra, lướt lướt danh bạ trong điện thoại, hắn bấm vào số điện thoại của cấp trên: "Alo, xin chào sếp, tôi muốn
nghỉ việc."
— —
Mấy tháng sau, một cuốn tiểu thuyết tên là « Tôi mở rộng lãnh thổ ở Sở Liêu » đột nhiên xuất hiện. Quyển tiểu
thuyết này có cốt truyện chính rõ ràng đơn giản, kể về câu chuyện của
một người hiện đại xuyên đến thế giới cổ đại song song trở thành một đứa con riêng phải gả thay và những chuyện xảy ra sau đó.
Chuyện xưa chỉ mới đăng lên không lâu nhưng nhờ tình tiết thăng trầm lên xuống và
lối viết tinh tế điêu luyện nên thu hoạch được không ít độc giả. Những
cô gái trẻ rất thích chuyện tình ngọt ngào trong đó, các cô ấy cảm thấy
tác giả nhất định là một cô gái, nếu không sao có thể viết ra được câu
chuyện mang nỗi buồn man mác như thế? Cánh đàn ông lại thích những tình
tiết chiến tranh trong đó, bọn họ cảm thấy tác giả nhất định là một
người đàn ông, nếu không sao lại viết được những tình tiết về chiến
tranh như đã từng tự mình trải qua như thế?
Ngoại trừ tình tiết
và cách hành văn, quyển tiểu thuyết này còn có rất nhiều chỗ đáng giá
cân nhắc. Những chiến thuật và sách lượt trong truyện đều đạt được sự
khen ngợi từ những người chuyên nghiệp, tình tiết xây dựng hạ tầng cũng
được những người hiểu về ngành này ngợi khen. Là một cuốn tiểu thuyết
xuyên không nhưng nó lại chứa rất nhiều lĩnh vực, rất xứng với cái tên
mở rộng lãnh thổ của nó.
Tiểu thuyết được viết xong không lâu
sau, tác giả "Một cây nấm tùng nhung" đã trở thành tiểu thuyết gia bán
chạy hàng năm. Nhưng thân phận của hắn cũng trở thành một câu đố, ai
cũng không biết hắn có vẻ ngoài như thế nào.
Cũng không lâu sau,
có một công ty điện ảnh tung tin muốn chuyển thể cuốn tiểu thuyết này
thành phim. Vì thế trên internet đã náo loạn một trận, nhóm fan nguyên
tác cảm thấy việc chuyển thể sẽ không thể thể hiện đầy đủ những tình
tiết đặc sắc trong tiểu thuyết, mà người không đọc tiểu thuyết thì hi
vọng thần tượng của bọn họ có thể thông qua bộ phim này để nổi tiếng
hơn.
Bên trong trường quay của điện ảnh Đường Thành, đạo diễn
đang gọi một cuộc điện thoại. Đạo diễn Lý vốn nổi tiếng với tính tình
táo bạo hôm nay lại nhẹ nhàng khác thường, ông tươi cười nói: "Thì ra là như vậy, không sao không sao. Thầy Tùng Nhung nhớ giữ sức khỏe, đợi sức khỏe ngài tốt hơn hãy đến đoàn phim."
Trong điện thoại truyền ra một giọng nói mơ hồ, nghe có vẻ là một người đàn ông trẻ tuổi: "Thực sự xin lỗi, bởi vì chuyện của tôi mà làm trễ nãi mọi người."
Bên
cạnh đạo diễn Lý là một phim trường hơi hỗn loạn, vì « Sở Khoác » có bối cảnh xuyên không về cổ đại nên nhóm quần chúng và các diễn viên chính
đều mặc trang phục cổ đại. Đồ cổ trang rất kén người, nếu hình thể không tốt hay lễ nghi không tốt, cho dù khuôn mặt có đẹp tới đâu mặc đồ vào
cũng có cảm giác dở dở ương ương.
Nhìn quanh một vòng, hơn một
nửa người ở đây đều cúi đầu rụt bả vai. Nhưng đám người này lại làm nổi
bật một người với thân hình thẳng tắp lạ kỳ. Khuôn mặt y rất anh tuấn,
khí chất ung dung cao quý, ai không biết sẽ tưởng rằng đây là nam chính.
Người này không phải ai khác mà chính là Cơ Tùng từ Sở Liêu đến đây. Lúc này y đang dựng thẳng lỗ tai tỉ mỉ nghe ngóng động tĩnh từ chỗ đạo diễn Lý,
trong ánh mắt lập lòe ánh sáng.
Là một người cổ đại, khi Cơ Tùng
vừa tới hiện đại cũng phải ngây ngẩn cả người. Mặc dù A Ninh từng kể với y những chuyện liên quan đến hiện đại, nhưng khi y tận mắt nhìn thấy,
ngoại trừ khó tin ra càng nhiều hơn chính là không biết phải làm sao.
Y không có thẻ căn cước, cũng không biết dùng điện thoại hay máy tính,
không có thứ gọi là trình độ. Lúc mới đến y cũng tối mắt tối mũi, ngay
cả việc sống sót cũng đã là một vấn đề. Nhưng chỉ cần nghĩ tới có lẽ A
Ninh đang ở thế giới này, trong lòng Cơ Tùng liền dấy lên hy vọng.
Vì tìm được A Ninh, y cũng từng bị người khác lừa gạt làm chuyện phi pháp, may mắn công phu quyền cước của y không thụt lùi nhờ vậy mới có thể
thuận lợi trốn thoát. Sau đó y tới công trường dọn gạch, làm việc khổ
cực. Số tiền mỗi tháng cực khổ kiếm được đều bị y dùng để tìm kiếm tin
tức về A Ninh.
Nhưng thế giới lớn như thế, hiện đại có nhiều
người như vậy, số tiền ít ỏi của y chỉ trôi đi chứ không nhận lại gì. Y
không biết ở thế giới này A Ninh tên là gì, cũng không biết dáng vẻ của
hắn có thay đổi hay không, càng không xác định liệu hắn có ở đây không.
Tất cả những điều này đã khiến Cơ Tùng uể oải nhưng chỉ cần y vừa nghĩ tới
có lẽ A Ninh cũng đang tìm y thì trong lòng lại dâng lên dũng khí vô
hạn. Năm đó lúc A Ninh tới Sở Liêu không phải cũng trong tình trạng này
ư? Hắn đã có thể kiên cường sống sót thì làm người kế thừa Sở Liêu như y có tư cách gì để bỏ cuộc?
Ngày tháng dần dần trôi qua, Cơ Tùng
cũng đã dần dần thấm nhuần những kiến thức hiện đại. Dựa vào đầu óc của
mình, y có được thân phận mới, ít nhất sau này đi làm công cũng có thể
tìm tới những công ty lớn hơn.
Nhưng mà làm công chỉ cho phép y
sống sót lại không thể khiến y nhanh chóng tìm được A Ninh. Trong lúc Cơ Tùng đang suy nghĩ có nên đổi việc hay không thì cơ hội liền đến.
Có một ngày khi trên đường tan làm, y bắt gặp hiện trường tai nạn giao
thông. Xe gây ra sự cố đâm vào gốc cây ở ven đường, đầu xe bốc cháy, cửa xe không có cách nào mở ra, ba người trong xe gào khóc trong khói đặc.
Nhưng vì thế lửa quá lớn, mọi người không dám lên tiến lên giải cứu.
Giữa thời khắc mấu chốt, Cơ Tùng dùng sức giật cửa xe, cứu một nhà ba người
từ trong xe ra. Khi y túm người đàn ông ra ngoài, cả chiếc xe đã nổ
tung.
Lúc Cơ Tùng cứu người cũng không biết thân phận người trong xe, sau này mới biết được một nhà ba người mà y cứu được là nhà sản
xuất phim nổi tiếng. Nhờ một lần tiện tay làm việc tốt này, y được nhà
sản xuất đề cử trở thành người chỉ đạo võ thuật trong phim hành động.
Công việc này thoải mái hơn việc dọn gạch, thu nhập cũng cao hơn. Quan trọng nhất là diễn viên mà y chỉ đạo có thể lên màn ảnh.
Có một hôm khi y đang nghỉ ngơi trong đoàn phim, nghe thấy diễn viên quần
chúng bên cạnh đang nghe sách bằng điện thoại. Ban đầu y cũng không chú ý tới nhưng khi y nghe đượchai chữ "Sở Liêu" quen thuộc, y như bị sét
đánh trúng vậy. Đến khi y hỏi rõ điện thoại di động đang đọc quyển tiểu
thuyết nào, cả người đều bị một niềm vui lớn lao bao phủ.
"Một
cây nấm tùng nhung", không phải tùng nhung chính là y ư? Thì ra A Ninh
của y thật sự đang ở hiện đại, thì ra hắn đã viết câu chuyện của bọn họ
thành sách. Không hổ là A Ninh, chắc chắn hắn đang dùng cách này để hấp
dẫn sự chú ý của mình!
Y đăng kí một tài khoản mò tới khu bình
luận của tiểu thuyết, sau đó trong căn phòng mình đang thuê, mò mẫm điện thoại để bình luận một câu: Trải nghiệm của nhân vật chính trong truyện giống mình như đúc, A Ninh, ta đây.
Nhưng mà bình luận của y
nhanh chóng bị những bình luận khác đè xuống, không tới mấy ngày y cũng
đã hiểu chiêu này không làm được.
Y cố gắng lăn lộn trong nhóm
độc giả của A Ninh, muốn nhờ quản lý trong nhóm độc giả liên hệ với A
Ninh giúp y. Nhưng Quản lý không chút lưu tình trách cứ y, còn đá y ra
khỏi nhóm.
Sau khi thử đủ mọi cách đều không được, Cơ Tùng nghe
được tin « Sở Khoách » muốn chuyển thể thành phim. Biết được tin tức
này, y xếp hàng ngoài thành phố điện ảnh ba ngày ba đêm, đánh bại những
chỉ đạo võ thuật khác, cuối cùng thành công nhận được vị trí chỉ đạo võ
thuật của « Sở Khoách ».
A Ninh thích nhất là nhìn y giương kiếm
múa thương, lúc y chỉ đạo võ thuật sẽ dùng chiêu thức đặc thù của mình,
chỉ cần phim được chiếu, chỉ cần A Ninh xem được, hắn nhất định sẽ nhận
ra chiêu thức của mình. Lúc y chỉ đạo võ thuật những đoàn làm phim khác
có lẽ A Ninh không nhận ra, nhưng mà « Sở Khoách » là do A Ninh viết, A
Ninh nhất định sẽ thấy.
Chờ Cơ Tùng vào đoàn làm phim xong, y mới biết đôi khi A Ninh cũng sẽ tới đoàn làm phim. Đây quả thực là niềm vui từ trên trời rơi xuống, vì chờ A Ninh, mỗi ngày Cơ Tùng đều canh giữ ở
trường quay, cho dù trường quay có cần y hay không.
Cũng nhờ phần chấp nhất và nghị lực này, đạo diễn vô cùng coi trọng y, có một ít việc vặt việc nhỏ đều sẽ để y giúp một tay.
Hôm qua đạo diễn nói, hôm nay A Ninh sẽ tới đoàn làm phim. Nghe được tin
tức này Cơ Tùng vui như điên, y thức trắng cả một đêm, tưởng tượng ra
cảnh y và A Ninh gặp lại nhau. A Ninh ở thế giới này sẽ nhìn như thế nào nhỉ? Nhìn thấy hắn, y nên nói gì đây?
Mà bây giờ y lại nghe được một tin xấu: A Ninh bệnh rồi, hôm nay không tới đoàn phim được.
Cơ Tùng có hơi nhụt chí nhưng nhiều hơn chính là lo lắng, A Ninh ốm có
nghiêm trọng không? Chỉ cần hắn bị bệnh sẽ không chịu ăn cơm, hiện tại
có ai chăm sóc hắn không? Y rất muốn gặp A Ninh, rất muốn chăm sóc hắn.
Đúng lúc này, đạo diễn Lý cuối cùng cũng để điện thoại di dộng xuống. Ông
nhìn trái nhìn phải rồi dừng mắt trên người Cơ Tùng: "Tiểu Cơ à, có một
chuyện muốn nhờ cậu đi thay tôi một chuyến."
Cơ Tùng sải bước đi tới: "Vâng. Đạo diễn Lý."
Đạo diễn Lý có hơi đau đầu: "Cơ thể của thầy Tùng Nhung khó chịu, theo đạo
lý mà nói thì tôi phải mua chút quà đến thăm cậu ta. Nhưng cậu cũng thấy đó, đoàn làm phim nhiều chuyện như vậy, tôi không đi được. Cậu dẫn theo biên kịch Tiểu Lý mua vài món đồ đi một chuyến thay tôi có được không?"
Tim Cơ Tùng đập mạnh như trống nhưng sắc mặt y vẫn bình tĩnh như cũ: "Vâng. Đạo diễn Lý, không biết nhà thầy Tùng Nhung ở đâu?"
Đạo diễn Lý cười nói: "Nhà cậu ta ở đâu tôi cũng không rõ, nhưng bây giờ
cậu ta đang ở trong khách sạn Vương Quyền trong thành phố, Tiểu Lý biết
số phòng."
Cơ Tùng không biết mình đã rời đoàn làm phim bằng cách nào, chỉ biết rằng cả người y hoảng hốt vô cùng. Lúc ngồi trên xe,
trong đầu y không ngừng hiện lên khuôn mặt của A Ninh, không ngừng nhớ
về những chuyện mà bọn họ đã cùng trải qua.
Sau một tiếng, khách
sạn Vương Quyền nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt. Cơ Tùng xách bao lớn
bao nhỏ quà cáp xuống xe, vì quá kích động lúc xuống xe y suýt chút
trượt chân bởi thềm đá.
Biên kịch Tiểu Lý cười tươi trêu ghẹo: "Sắp gặp được thần tượng của anh rồi, rất căng thẳng phải không?"
Cả đoàn làm phim đều biết, chỉ đạo võ thuật Cơ Tùng là fan cứng của thầy
Một Cây Nấm Tùng Nhung. Bây giờ cuối cùng anh cũng sắp gặp được người
thật rồi, nhất định kích động muốn chết nhỉ?
Trong lòng bàn tay Cơ Tùng đổ mồ hôi hột, khóe môi y nhếch lên: "Ừm." Thực tế tim của y như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đi theo Tiểu Lý, Cơ Tùng bước vào khách sạn. Y mơ màng bước vào thang máy, đi qua hành lang. Khi y ngừng trước cửa phòng, bảng số phòng đã khiến
cho y chú ý: 1010.
Ngày 10 tháng 10, sinh nhật của A Ninh chính là ngày 10 tháng 10. Số phòng này vô cùng may mắn, Cơ Tùng rất hài lòng.
Nhấn chuông cửa xong, Cơ Tùng không khỏi căng cứng cả người, y hít một hơi
thật sâu. Mỗi một giây chờ đợi đều dài đằng đẵng, ánh mắt của y như sắp
bắn thủng cánh cửa.
Trong lúc nôn nóng chờ đợi, từ trong cửa một giọng nói khàn khàn truyền đến: "Đến ngay."
Đồng tử Cơ Tùng mạnh mẽ co lại, là giọng của A Ninh! Dù giọng hắn hơi khàn
khàn nhưng y vẫn có thể nghe ra được là giọng của A Ninh.
Cửa từ
từ mở ra, Nhan Tích Ninh mặc áo len vàng nhạt và quần dài xuất hiện ở
trước mặt Cơ Tùng. Mũi hắn đỏ ửng, trên mặt cũng có màu hồng nhàn nhạt,
nhìn có vẻ không được nghỉ ngơi tốt.
Trong lúc bốn mắt nhìn nhau, đồng tử của hai người đều hơi nở ra. Hốc mắt từ từ trở nên lấp lánh,
nhưng ý cười từ nơi đáy mắt lan đến trên gò má.