Cuối giờ Dần, tiểu thái giám đã đứng bên cạnh giường Cơ Đàn, hắn khom người, nhẹ giọng nói: "Tiểu Vương gia, nên dậy thôi."
Gọi liên tiếp mấy lần, Cơ Đàn không nhịn được quay người vùi đầu vào trong
chăn. Thiếu niên mười mấy tuổi vẫn còn đang là độ tuổi ham chơi tham
ngủ, sắc trời còn chưa sáng đã bị gọi dậy khiến ai cũng đau khổ, nếu chỉ ráng chịu một hai ngày thì cũng thôi. Vấn đề là cậu đã kiên trì được
rất nhiều năm rồi nhưng cho đến tận bây giờ vẫn không thể nào thích ứng
nỗi.
Dưới sự thúc giúc liên tục của tiểu thái giám, Cơ Đàn mơ mơ màng màng ngồi dậy, cậu ngáp một cái: "Biết rồi."
Rửa mặt rồi uống một chén nước, cậu đi theo ánh sao đến Thái học. Làm nơi
để các hoàng tử học tập, Thái học rất lớn, ở đây các hoàng tử vương tôn
sẽ học được những thứ mà bên ngoài không học được.
Vừa tới Thái
học, Cơ Đàn đã nghe thấy tiếng con nít khóc lớn, theo tiếng nhìn lại,
chỉ thấy hai đứa nhỏ cao hơn hai thước đang gào khóc. Chúng giống nhau
như được đúc cùng một khuôn, trắng nõn như nhau, ú nu như nhau, ngay cả
tư thế khóc cũng giống hệt nhau. Lúc này chúng đang ôm hai chân Cơ Lương không chịu buông: "Phụ vương, con muốn về nhà cơ..." "Phụ vương, nhi
thần muốn mẫu phi..."
Hai đứa trẻ này chính là đích tử của Cơ
Lương, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt cũng đến
lúc con trai của Lương Vương tiến vào Thái học để dự đọc.
Cái gọi là "Dự đọc" chỉ là để bọn nhỏ thích ứng với không khí học tập trước,
hoàng thất Sở Liêu quy định, các hoàng tử vương tôn sau khi tròn ba tuổi có thể tới Thái học dự đọc. Trong mấy năm đó, các hoàng tử không cần
học tập quá nhiều tri thức mà chỉ cần bồi dưỡng thói quen học tập tốt
đẹp. Như vậy chờ đến khi tròn sáu tuổi, có thể chính thức bắt đầu kiếp
sống học tập.
Hôm nay là ngày đầu tiên cặp song sinh nhà Cơ Lương nhập học, cho dù sớm đã đoán được sẽ xảy ra tình huống này, nhưng khi
hai đứa nhỏ ôm đùi mình rớt nước mắt, chân tay Cơ Lương vẫn luống cuống. Hắn chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ đầu hai đứa nhỏ: "Đừng khóc, sau khi phụ
vương hạ triều sẽ tới đón các con."
Cơ Lương chưa kịp dứt lời,
vừa mới nói xong tiếng khóc của hai đứa con lại cao hơn một tông: "Chúng con muốn theo phụ vương thượng triều, chúng con không muốn đi học..."
Cơ Lương đau đầu che mặt, hắn cho rằng lúc Tiểu Thất còn nhỏ đã cực kỳ ồn
ào, trăm triệu lần không ngờ rằng hai đứa con của hắn so với Cơ Đàn thì
chỉ có hơn chứ không kém. Đã sắp đến giờ thượng triều nhưng hắn vẫn còn
bị hai đứa nhỏ ôm, phải làm sao mới được đây?
Lúc này bên cạnh
vang lên giọng Cơ Đàn: "Hoàng huynh." Lập tức, Cơ Lương cảm giác hai
chân mình được buông lỏng, nhìn kỹ lại, hai đứa nhỏ nhà hắn đã bị Cơ Đàn mỗi tay một đứa, xách lên.
Cơ Đàn thuần thục xách hai nắm sữa
đang khóc sướt mướt lên đưa cho cung nhân bên cạnh: "Lát nữa hoàng thúc
mang các ngươi đi cưỡi ngựa lớn, đứa nào cười trước hoàng thúc cho cưỡi
ngựa trước."
Nghe được ba chữ "Cưỡi ngựa lớn", hai đứa nhỏ lập
tức nâng tay nhỏ mũm mĩm lên quẹt quẹt lung tung chỗ vành mắt. Chờ khi
chúng buông tay nhỏ xuống, trên hai khuôn mặt tròn nhỏ đã lộ ra nụ cười
lấy lòng: "Tiểu hoàng thúc, con cười nè." "Đúng đó đúng đó, tiểu hoàng
thúc nhìn con đi."
Cơ Lương:...
Cơ Đàn nhíu mày nhìn cặp
song sinh từ trên xuống dưới đầy ghét bỏ: "Mấy đứa như vậy không có
phong độ quân tử gì hết, mau đi rửa mặt đi. Chốc nữa hoàng thúc muốn
nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu nhất hoàng thất Sở Liêu."
Cặp song sinh lập tức hành động, chúng ngoan ngoan để cung nhân mang mình
đi sửa soạn lại. Xung quanh lập tức yên tĩnh lại, Cơ Lương nhìn Cơ Đàn
một cách khó tin: "Hay nha Tiểu Thất..."
Hắn thường xuyên nghi
ngờ rằng có phải hai đứa trưởng tử của mình là do trời cao phái xuống để hành hắn. Cho dù hắn uy phong lẫm liệt như thế nào trước mặt người
ngoài nhưng khi đối diện với chúng, hắn chưa từng có khả năng chống đỡ.
Ngược lại, biểu hiện của Cơ Đàn đã khiến hắn phải lau mắt mà nhìn.
Cơ Đàn hả hê ngẩng đầu lên: "Trò chúng dùng đều chỉ là trò ta chơi ngán
thôi, được rồi hoàng huynh, việc này không nên chậm trễ mau đi đi, nếu
không sẽ trễ giờ." Nếu nói về hỗn thế ma vương, trong cả hoàng thất Sở
Liêu này Cơ Đàn tự nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Cơ Lương càng kinh ngạc hơn: "Ngươi không đi cùng ư?"
Cơ Đàn nghe vậy thở dài một hơi: "Ta phải hoàn thành xong công khóa hôm
nay rồi mới đi. Hoàng huynh yên tâm đi, ta sẽ trông hai đứa nhỏ giúp
ngươi."
Cơ Đàn là người đặc biệt nhất trong tấ cả hoàng tử, các
hoàng tử khác đều là sau khi trưởng thành rồi cần hoàng đế cho bọn họ
một thân phận và nhiệm vụ mới có thể xuất hiện trên triều đình. Mà Cơ
Đàn thì đã bị Cơ Tùng xách vào triều từ hai năm trước, tất nhiên cậu chỉ có thể yên lặng đứng trong góc nhỏ dự thính. Trừ khi Cơ Tùng bảo cậu
lên tiếng cậu mới có thể mở miệng.
Chờ sau khi đám quan viên hạ
triều, cậu còn phải mang công khóa của mình đi theo Cơ Tùng tới Ngự Thư
Phòng làm. Cơ Tùng phê duyệt tấu chương, cậu thì ở bên cạnh làm công
khóa.
Một ngày mười hai canh giờ, ngoại trừ bốn canh giờ để ngủ
ra, Cơ Đàn cảm giác cậu vô cùng bận bịu. Nhất là gần đây, cậu cảm thấy
có quá nhiều chuyện vụn vặt rồi.
Cơ Lương cười vỗ bả vai Cơ Đàn: "Hoàng huynh đi trước, hai đứa nhỏ nhờ ngươi vậy."
Cơ Đàn kiêu ngạo nói: "Yên tâm đi hoàng huynh, ta nhất định sẽ trả lại cho ngươi hai đứa con nghe lời."
Sự thật chứng minh, nói trước bước không qua. Ban đầu Cơ Đàn còn cảm thấy
cậu có thể khiến cặp song sinh ngoan ngoãn nhưng mà chưa đầy một lát
sau, khung cảnh đã trở nên mất kiểm soát. Đứa anh trong cặp song sinh
méo miệng, rưng rưng nước mắt: "Tiểu Hoàng thúc gạt con nít." Em trai
vừa chảy nước mũi vừa rớt nước mắt: "Gạt con nít, con muốn thượng triều
chung với phụ vương, con không tin tiểu Hoàng thúc nữa đâu!"
Cơ
Đàn tận tình khuyên nhủ: "Bây giờ sắc trời còn chưa sáng, ngựa lớn còn
đang ngủ. Tiểu Hoàng thúc hứa, khi trời sáng ngựa lớn dậy rồi sẽ mang
hai đứa đi có được không?" Cơ Đàn thật sự không lừa chúng, lúc này trời
còn chưa sáng nếu mang hai đứa nhỏ học cưỡi ngựa rất dễ gặp phải nguy
hiểm.
Hai nắm sữa nghe xong lại càng khóc dữ hơn: "Vì sao? Vì sao ngựa lớn được ngủ, tụi con lại không được ngủ?"
Cơ Đàn:...
Hỏi hay đó, khi còn bé cậu cũng từng thắc mắc như vậy. Vì sao gà còn chưa gáy mà cậu đã phải đi học?
Bình thường Cơ Đàn sẽ dùng gần nửa canh giờ để nghe phu tử giảng bài sau đó
tới Kim Loan Điện dự thính, sau khi hạ triều cậu mới chậm rãi hoàn thành việc học. Vậy mà hôm nay không làm được rồi, lực sát thương của cặp
song sinh nhà Nhị hoàng huynh lớn đến phát sợ, Cơ Đàn bị bọn chúng làm
cho đau đầu.
Con nít không hiểu đạo lý, sau khi ý thức được Cơ
Đàn có thể đang gạt bọn chúng, tụi nó lập tức rơi nước mắt oa oa khóc
lớn. Phu tử Thái học xưa nay luôn uy nghiêm cũng bị chúng quậy đến bó
tay, Cơ Đàn chỉ muốn yên lặng ngồi một lúc cũng đã thành hi vọng xa vời.
Hai đứa nhỏ đặt mông ngồi cạnh Cơ Đàn, khóc lớn mệt nên đổi sang khóc thút
thít. Đầu óc Cơ Đàn choáng váng, cuối cùng cậu không chịu nổi nữa: "Nếu
hai đứa còn ồn ào nữa, hoàng thúc đưa hai đứa tới phủ của Thái phó Phó."
Suy nghĩ một lát, Cơ Đàn lại bỏ suy nghĩ này đi, Thái phó Phó đã lớn tuổi
rồi lỡ ông không chịu nổi hai con quỷ nhỏ này làm loạn mà đi luôn thì
cậu sẽ mang tội lớn.
Phải làm thế nào mới được đây? Cậu đã lỡ mở
miệng khoác lác rằng mình chắc chắn có thể trông được cặp song sinh
trước mặt Nhị ca rồi. Nhưng Nhị ca vừa đi một chút cậu đã thua trận.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cơ Đàn quyết định xài đòn sát thủ: "Nếu hai đứa
ngoan, đợi sau khi hạ triều hoàng thúc sẽ mang hai đứa tới chỗ hoàng hậu chơi."
Còn nhớ khi cậu còn nhỏ cho dù bị Thái phó mắng cũng phải mạo hiểm tới nhà Tam ca Tam tẩu, nhà Tam tẩu xinh đẹp an toàn, Tam tẩu
còn biết làm đủ loại món ngon. Theo Cơ Đàn, Phẩm Mai Viên và Văn Chương
Uyển mà Tam ca Tam tẩu ở là chỗ vui nhất, thần kỳ nhất trên đời.
Tam tẩu còn là một cao thủ thuật tính, trước đây khi Cơ Đàn gặp được một đề khó không biết giải nhưng Tam tẩu chỉ cần dăm ba câu đã có thể giải đáp thắc mắc của cậu. Đồng thời ở chỗ Tam tẩu còn có sách dạy vỡ lòng mới
nhất Sở Liêu, cậu đã từng xem qua những cuốn sách đó, chuyện xưa trong
đó vừa sinh động vừa thú vị, dùng để dạy vỡ lòng cho cặp song sinh là
tốt nhất.
Hai mắt Cơ Đàn sáng bừng lên, cuối cùng cậu cũng nghĩ
ra cách để đối phó với cặp song sinh, đưa chúng đến nhà Tam tẩu chỉ có
lợi không có hại. Có Tam tẩu chỉ bảo không lo bọn nhỏ không học được.
Tiếng khóc của cặp song sinh từ từ ngừng lại, chúng thút tha thút thít, trong đôi mắt vừa lớn vừa tròn tràn đầy ánh sáng. Từ khi được sinh ra, chúng
đã được đi dạo khắp cả hoàng cung, bây giờ mấy nơi như Ngự Hoa Viên đã
không còn sức hút với chúng nữa. Nhưng lời Cơ Đàn nói lại gợi lên hứng
thú của chúng, chúng biết hoàng hậu, trong nhà hoàng hậu có chó lớn vô
cùng đáng yêu.
Chó lớn đó! Có đứa trẻ nào chống lại được sức hấp
dẫn của chó lớn chứ. Cặp song sinh lập tức im lặng nhưng chúng cũng biết hoàng thúc lại đang gạt con nít, cho nên chúng cò kè mặc cả: "Đừng đợi
hạ triều mà." "Đi liền bây giờ đi."
Cơ Đàn do dự một lúc, lại nghe cặp song sinh mỗi đứa một câu: "Quả nhiên hoàng thúc là tên lừa đảo." "Đúng, lừa đảo."
Cơ Đàn bất đắc dĩ thở dài một hơi, cậu đứng dậy cắp hai nhóc nhỏ lên:
"Nhưng hai đứa phải hứa với hoàng thúc, đến chỗ hoàng hậu phải nghe
lời." Cho dù Cơ Đàn đến Văn Chương Uyển cũng phải rụt đuôi lại, nếu hai
vật nhỏ này không chịu nghe lời, Tam hoàng huynh chắc chắn sẽ xử lý
chúng.
Cặp song sinh giống Cơ Lương, hai đứa đều rất lanh lợi:
"Tụi con sẽ nghe lời. mà" "Hoàng thúc không gạt con nít thì tụi con sẽ
nghe lời."
Nhan Tích Ninh đang chuẩn bị ra ngoài, hắn muốn tới
Quốc Tử Giám một chuyến, đưa đề Ổ Thành Châu mới gửi tới cho các phu tử ở Quốc Tử Giám. Tiểu Tùng và Thương Phong cũng đi theo sau hắn, một đứa
ngồi xổm một đứa đậu trên tường, thấy chủ nhân muốn ra cửa, chúng nó
cũng muốn đi theo.
Trong lúc hắn chuẩn bị lên xe ngựa, hắn nghe thấy sau lưng có tiếng Cơ Đàn truyền đến: "Tam tẩu dừng bước!"
Nhan Tích Ninh ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Cơ Đàn lúng ta lúng túng dắt
theo hai đứa trẻ nhỏ nhắn xinh xắn. Cơ Đàn giương ánh mắt xin giúp đỡ
nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Tam tẩu cứu mạng."
Đôi mắt cặp song sinh đang được Cơ Đàn nắm tay sáng lóng lánh nhìn Tiểu Tùng sau lưng
Nhan Tích Ninh: "Quao ~" "Thật sự có chó vàng lớn nè."
Nhan Tích Ninh:???
Sau khi biết được ý đồ Cơ Đàn khi tới đây, Nhan Tích Ninh suýt cười đến sốc hông: "Thì ra Tiểu Thất của chúng ta cũng có lúc không chịu nỗi." Nhớ
ngày đó Cơ Đàn leo nóc nhà lật ngói, mấy vị hoàng huynh đều bị cậu gieo
tai vạ mấy lần. Nhất là Cơ Lương, chịu đủ mọi sự tàn phá của Cơ Đàn.
Nhưng hôm nay nhân quả luân hồi, Cơ Đàn cuối cùng cũng cảm nhận được lực sát thương từ con nít quỷ.
Hắn nhìn hai đứa trẻ đáng yêu rồi
cười gật đầu: "Được, ngươi để chúng ở chỗ ta đi. Nhưng mà ta đang muốn
ra ngoài làm chút chuyện, không tiện mang theo trẻ con."
Tảng đá trong lòng Cơ Đàn rơi xuống, cậu vội vàng lên tiếng: "Hoàng tẩu cần làm gì? Có thể để Tiểu Thất làm thay không?"
Nhan Tích Ninh cười nói: "Ta định đến Quốc Tử Giám để đưa đồ, nếu ngươi đã đến rồi thì đi thay ta được không?"
Đưa đồ không khó, Quốc Tử Giám cũng là chỗ Cơ Đàn thường xuyên tới. Cơ Đàn
lập tức nhận lấy việc này: "Ta đi ta đi, phiền hoàng tẩu chăm sóc
chúng."
Vừa nói cậu vừa vội vàng thả hai cục nắm nhỏ lại leo lên
xe ngựa: "Đi, qua chỗ hoàng hậu đi, nhớ kỹ, không được phá phải nghe lời đó."
Toàn bộ sự chú ý của hai đứa nhóc đều bị cái đuôi to xù
lông của Tiểu Tùng hấp dẫn, chúng tha thiết nhìn Tiểu Tùng nên hoàn toàn không nghe Cơ Đàn đang nói cái gì.
Nhan Tích Ninh xua tay với Cơ Đàn: "Đi đi, ở đây giao cho ta."
Xe ngựa nhanh chóng chuồn đi, Nhan Tích Ninh cười mỉm nhìn về phía hai cục gạo nếp ngoan ngoãn: "Để ta đoán xem, hai đứa ai là Đoàn Đoàn, ai là
Viên Viên nào?"
Cặp song sinh nhà Cơ Lương có tên là Cơ Trạch và
Cơ Thoan, nhũ danh theo thứ tự là Đoàn Đoàn và Viên Viên. Trẻ con lớn
nhanh, lần trước nhìn thấy chúng, chúng còn chưa nói chuyện sõi bây giờ
đã có thể chạy rồi nhảy.
Hai đứa nhỏ cũng không sợ người lạ chút
nào, chúng để mặc Nhan Tích Ninh dắt tay nhỏ, đứa bên trái nói: "Hoàng
hậu nương nương, con là Đoàn Đoàn." Đứa bên phải nghiêng đầu nhìn Tiểu
Tùng, tùy tiện nói theo anh mình: "Hoàng hậu nương nương, con là chó
vàng lớn..."
Nhan Tích Ninh không nhịn được cười ra tiếng, chẳng
trách nhóm hậu cung phi tần thích hai tên nhóc này đến vậy, có chúng ở
bên cạnh thật sự tăng thêm rất nhiều niềm vui.
Sau khi cười xong, hắn vươn tay dắt hai đứa nhỏ: "Trong nhà ta không chỉ có chó vàng lớn
mà còn có chim lớn và ngựa con đó, có muốn chơi không?"
Hai đứa nhỏ kéo dài giọng: "Muốn — "
Nhan Tích Ninh dắt chúng đi tới cửa chính: "Vậy hai đứa phải ngoan ngoan nghe lời nha."
Hai đứa đồng thanh nói: "Dạ — "
Bên kia, xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa Quốc Tử Giám, lúc Cơ Đàn xốc
mành xe ngựa lên, chỉ thấy các phu tử Quốc Tử Giám đã chờ sẵn ở cửa.
Nhìn thấy Cơ Đàn, nhóm phu tử đồng loạt sửng sốt.
Cơ Đàn chắp tay: "Hoàng hậu bảo bổn vương đưa đồ cũng đã đưa xong, nếu không còn gì khác vậy bổn vương về trước."
Lúc Cơ Đàn muốn rời đi thì bị cản lại. Trong lòng nhóm phu tử Quốc Tử Giám
ngập tràn chờ mong: "Nghe nói Cơ Đàn điện hạ tinh thông thuật toán,
không biết có thể giao lưu với các học trò một lát được chăng?"
Hôm nay khi biết được hoàng hậu muốn tới Quốc Tử Giám, đám học sinh sớm đã
chuẩn bị tinh thần cho một buổi giao lưu học thuật hoành tráng. Không
ngờ rằng hoàng hậu không đến, người tới lại là Tiểu Vương gia Cơ Đàn.
Mặc dù có hơi thất vọng nhưng cũng không sao, học thức của Cơ Đàn từng được bọn họ nhất trí khẳng định. Dòng dõi hoàng thất của Cơ Đàn vẫn luôn
xuất hiện người tài, lại được hoàng hậu tự mình dạy bảo. Không mời được
hoàng hậu nhưng bắt được Tiểu Vương gia cũng không tệ.
Khóe môi
Cơ Đàn giựt giựt ưu buồn nhìn về phía bầu trời, rốt cuộc cậu đã tạo ra
nghiệt gì? Vì sao từ lúc rời giường đến giờ, cậu đều phải bận rộn vì
chuyện của người khác?
_____________________
Tác giả có lời nói:
Cơ Đàn: Bây giờ bận rộn vì hoàng huynh hoàng tẩu, trưởng thành thì vì
giang sơn xã tắc bách tích Sở Liêu. Tuy nói là vô cùng phong phú nhưng
lại không có thời gian cho riêng mình. Ta nghĩ ta là công cụ hình người
được hoàng huynh dốc sức nuôi dạy.
Diệp Lâm Phong: Nên biết vừa
lòng đi, ngươi còn tốt hơn ta đó. Nửa đời trước bị Cơ Đạc hố, nửa đời
sau bị các con của Cơ Đạc hố. Bộ xương già này đã bán đứt cho nhà họ Cơ. Nếu nói về công cụ hình người, ai khổ hơn ta chứ?